Tề Cẩn Vũ ngồi trên lưng ngựa, thân mặc thiết giáp, sáng sủa uy vũ.
Hắn cúi người hỏi hoa tiêu:
- Còn bao lâu nữa mới đến Lam phủ?
Tiểu lính hoa tiêu nhanh lẹ đáp:
- Ngay trước mắt thôi thế tử điện hạ!
Tề Cẩn Vũ gật gật đầu thúc ngựa đi tiếp, phía sau là một đoàn binh gần trăm người cùng một kiệu vàng.
Hắn đến Giang Nam xa xôi này nhận mệnh Thánh thượng cứu giúp nữ nhi của vị cựu đại quốc sư Hoa Diệc Khê. Hoàng đề từng có giao tình lớn với vị quốc sư này, duy cho nên, nếu nữ nhi của nàng có mệnh hệ gì thì chính hắn cũng khó giữ nổi mạng, cho dù có là Thế tử của Phủ Tề tướng quân.
Vừa nghĩ nghĩ Tề Cẩn Vũ liền thấy một đám hoang tàn trước mắt, một đống vụn gỗ như vậy hoàn toàn có thể tưởng tưởng ra tòa phủ trước khi bị thiêu rụi khang trang cỡ nào.
Tề Cẩn Vũ hoảng sợ thúc ngựa nhanh hơn, đến khi dừng trước thềm hoang tàn vội vã nhảy xuống ngựa, quay mặt ra lệnh:
- Mau! Mau tìm kiếm, một nữ nhi trong khoảng từ 10-15 tuổi!!
Binh lính ngay lập tức tản ra sục sạo.
Tề Cẩn Niên đi vào sâu trong đống hoang tàn nhìn thấy rất nhiều xác chết cháy đen, có lẽ là của nô bộc, cũng có thể một trong những cái xác là vị Hoa Diệc Khê cùng phu quân của bà ấy.
Lúc bước qua thềm gạch, hắn dường như cảm giác thấy lớp gạch này mỏng hơn đoạn phía trước. Không khỏi nghi ngờ, hắn rút kiếm đâm xuống gạch. Lớp gạch vỡ nát, hiện ra một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-chi-nu-phu-nghich-tap/1774938/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.