Không khí ngưng đọng, yên tĩnh vô cùng.
Đôi mắt đang nhìn hắn sáng ngời lộng lẫy, ánh sáng như tỏa ra khắp nơi, uyển chuyển lưu luyến.
Nghe vậy, Úc Chỉ lập tức biết được người này vừa gặp được ai, hắn mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, không muốn nhìn vào đôi mắt kia.
"Chỉ là điều nên làm mà thôi." Hắn nhàn nhạt nói.
"Nếu đã thích, thì nên làm như vậy."
Còn việc yêu hay không yêu, hắn không thể trả lời được.
Có lẽ chính hắn cũng không biết, suy cho cùng, đối với hắn mà nói, một khi đã trộn lẫn cả ý thức trách nhiệm vào, giới hạn giữa thích và yêu sẽ không còn rõ ràng như vậy nữa.
Những lời này không phải là điều Kỷ Tinh Vũ muốn nghe, nhưng thật ra anh cũng không cần hỏi, bởi câu trả lời đã nằm trong lòng anh rồi.
Úc Chỉ đang tránh ánh mắt anh.
"Úc Chỉ, em không thấy mệt sao?" Anh hỏi.
Kiềm chế yêu thích và ham muốn của bản thân, lại gánh vác những trách nhiệm không thuộc về mình, rõ ràng là trẻ tuổi hơn anh, nhưng hắn lại giống một kẻ đã sống rất nhiều năm trên đời.
Hắn nghiêm túc và có tính kiềm chế cao vô cùng, và dường như anh chưa từng thấy hắn xúc động bao giờ.
Điều này khiến Kỷ Tinh Vũ không khỏi suy nghĩ, nếu như anh không kiên quyết phản đối khi Úc Chỉ nói muốn phẫu thuật thẩm mỹ, liệu người này có thực sự vì thế mà đi phẫu thuật không?
Ý nghĩ này chợt lóe qua trong đầu anh rồi lập tức biến mất, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-cong-luoc-cau-nam-phu-phao-hoi-ay/923395/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.