Ông lão mặc áo gai đi xa.
Ngụy Thiệu chợt nhớ ra.
Ông lão này, chính là người mà hắn cùng Công Tôn Dương ngẫu nhiên gặp trên đàn đài lúc còn ở Tín Đô, là khi ấy Công Tôn Dương còn nói với hắn đây là truyền nhân của vị Mặc gia kia - Vương Bạch Thạch.
Ngụy Thiệu hơi kinh ngạc, không ngờ lại có duyên gặp ở đây.
Nhưng kinh ngạc qua đi, ngẫm lại những câu nói lúc Bạch Thạch rời đi, hắn chẳng cách nào bình tâm được.
Những thứ tử vi bói toán, thiên mệnh này nọ, từ trước đến giờ hắn không tin.
Bắt đầu từ khoảnh khắc năm 12 tuổi tận mắt thấy phụ thân là đại huynh chết trận, thứ mà hắn tôn thờ là chỉ có cường thế, uy quyền mới có thể khiến người ta thần phục.
Còn những thứ kia giống như hoa trong gương, trăng trên nước. Huống chi từ xưa đến nay có bao nhiêu người mượn số mệnh thiên ý để tạo thanh thế, mê hoặc lòng người, làm gì có chuyện nhìn sao là biết ai có thể lên ngôi cửu ngũ?
Có điều, hắn đúng là muốn giành lấy thiên hạ này, mà nay cục diện đã như vậy, hắn cũng chẳng cần che giấu dã tâm, tiếp tục lấy danh bá chủ phương Bắc giả mù sa mưa làm trung thần với Hán thất.
Ngụy Thiệu đứng xuất thần một lát, sau đó xoay người lên ngựa rời đi.
Dân chúng phía sau thấy hắn đi rồi, không kịp đuổi theo, đồng loạt quỳ xuống đưa tiễn.
Ngụy Thiệu lên đường, tiếp tục đi về hướng Cửu dặm quan.
Hắn thay đổi lộ trình như thế, nhanh nhất ngày mai mới đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236517/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.