Đêm đó Tiểu Kiều không chịu ngủ cùng Đại Kiều, tự mình ngủ phòng riêng. Hai phu thê Bỉ Trệ cùng Đại Kiều nhìn nhau. Bỉ Trệ đi tới ôm lấy thê tử, đỡ nàng nằm xuống giường, còn mình cũng nằm xuống bên cạnh nàng, tay nhẹ nhàng xoa cái bụng nhô cao, nói: "Tiểu tử hôm nay có đá nàng không?"
Đại Kiều tựa vào lòng trượng phu, mỉm cười hạnh phúc, ừ một tiếng: "Sáng nay nó cứ nhúc nhích trong bụng thiếp, làm thiếp tỉnh ngủ."
Bỉ Trệ liền cúi đầu hôn lên trán nàng, dịu dàng nói: "Nàng vất vả rồi. Chờ nó sinh ra, nếu là con trai ta sẽ đánh mông nó, ai bảo nó đá nàng."
Đại Kiều cười khanh khách, nắm lấy bàn tay đầy vết chai của hắn áp vào má mình, chợt nói: "Tối qua muội muội thiếp khen chàng nhiều lắm, nói chàng rất giỏi. Thiếp cũng thấy phu quân như vậy. Có điều thiếp không hiểu, là bản lĩnh dẫn binh đánh trận chàng học từ đâu ra?"
Con mắt xanh lục của Bỉ Trệ lóe lên, đối diện với ánh mắt hiều kì lại tràn ngập sùng bái của thê tử, hắn ngẫm nghĩ, nói: "Ta cũng không biết. Có lẽ là trời sinh. Ta nhớ lúc ta còn nhỏ, có một lần vô tình thấy thúc phụ nàng dẫn gia binh đến mã tràng thao luyện, thúc phụ oai nghiêm như chiến thần, binh sĩ hò hét vang trời, lúc đó ta còn bị hoảng sợ. Khi ấy ta tự nhủ trong lòng, sau này lớn cũng muốn được giống như thúc phụ nàng. Thế là ta bắt đầu tập luyện binh, tưởng tượng ta là tướng quân còn đám ngựa là binh sĩ. Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236521/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.