Gần đây Công Tôn Dương hay tự nhủ trong lòng, một người tự nhận là lõi đời như ông, lại ở bên phù tá Ngụy Thiệu đã nhiều năm, ông cũng khó đoán nổi trong lòng Quân hầu đang nghĩ gì.
Theo kế hoạch ban đầu, vào đầu xuân họ sẽ tới Tấn Dương.
Không hiểu sao vừa mới qua Nguyên Tiêu, hắn lại nói phải đi ngay bây giờ.
Đương nhiên, Công Tôn Dương thì sao cũng được cả.
Quân hầu vừa nói một tiếng, nhóm thuộc hạ đã vội vàng chuẩn bị, điểm tướng chỉnh binh, những tướng sĩ quân sĩ chuẩn bị theo Quân hầu trong hành trình về Tây, mọi người rơi nước mắt tạm biệt vợ con, chỉ chờ khi xuất phát.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, thế mà sau khi Quân hầu đi thành Vô Chung về, bỗng nhiên ngài lại ngậm miệng không hề đề cập tới chuyện đi Tấn Dương.
Mỗi ngày lại thấy Quân hầu đi tới nha môn từ sáng sớm, trời không sẩm tối thì nhất quyết không về.
Thật ra bây giờ cũng chỉ mới đầu năm, ở nha môn cũng không có nhiều việc như thế
Để cầu cho một năm may mắn, từ xưa tới nay, vào đầu năm rất ít khi có thông lệ giao chiến.
Vì lẽ đó, sau ngày Chính Đán, trong nha môn không có nhiều chuyện khẩn cấp như vầy, cũng không cần Quân hầu phải vùi mình trong đống hồ sơ thẻ gỗ.
Công Tôn Dương không rõ.
Nhóm thuộc hạ cũng chờ Quân hầu ra chỉ thị, vì thế lúc trước ông cũng mạnh dạn tới hỏi ngài một câu.
Lúc đó Quân hầu trả lời rằng, hắn thông cảm cho đa số tướng sĩ hiếm khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236544/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.