“Dương Tín có bao nhiêu nhân mã? Mười vạn! Tên cầm đầu lưu dân có mấy người? Tối đa còn không được một nửa! Lại còn là một đám người ô hợp! Hạ Khâu còn có quân Từ Châu của Tiết Am! Như thế mà cũng bị đánh bại!”
Ngụy Thiệu đứng bật dậy, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại trước mặt bàn, lộp cộp lộp cộp vang vào màng nhĩ.
“Đi hỏi hắn, rốt cuộc còn muốn ta đưa cho hắn bao nhiêu binh mã nữa, hắn mới có thể đánh bại tên cầm đầu lưu dân đó đây?”
Hắn dừng lại quay đầu lại nói, giọng điệu đầy tức giận.
Trong lòng Công Tôn Dương có phần hơi kinh ngạc.
Dương Tín không thể áp chế Bỉ Trệ như Quân hầu mong muốn, đã thế lại làm mất Hào Sơn. Sau khi biết được tin, Công Tôn Dương cũng không đoán Quân hầu sẽ giận dữ vì sự việc lần này.
Nhưng khiến ông bất ngờ là, phản ứng của Quân hầu lại dữ dội như thế.
Từ khi phò tá Quân hầu vào năm mười bảy tuổi đến nay, trải qua bao nhiêu trận chiến to có nhỏ có, lúc công thành đoạt đất cũng không phải chưa từng gặp cản trở.
Nhưng cho dù có như thế đi nữa, cũng hiếm khi Công Tôn Dương nhìn thấy Quân hầu giận dữ như thế này.
Huống hồ đúng là vị trí Hào Sơn quan trọng thật, nhưng nếu có mất, chỉ cần chỗ Tiết Am không xảy ra biến cố gì lớn, tình hình ở Hoài Nam cũng khó mà biến động.
Phản ứng của Quân hầu đúng là hơi quá.
Công Tôn Dương vội hỏi: “Chúa công bớt giận. Dương Tín cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236601/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.