Quanh bốn cửa thành Lạc Dương, cửa Bắc Cốc, cửa Tây Ung, cửa Nam Bình, cửa Đông Trung, tất cả đều bị đại quân của Ngụy Thiệu vây kín.
Nhóm tàn binh của Hạnh Tốn lui vào trong thành, chó cùng rứt giậu.
…
Sau chiến thắng ở trận Mục Dã, Ngụy Thiệu nghe theo kế sách của nhóm Công Tôn Dương, thừa thắng xông lên, tiêu diệt quân Hạnh Tốn hoàn toàn, quyết định đánh hạ thành Lạc Dương.
Hạnh Tốn dẫn theo mười vạn bại quân còn lại, trên đường rút chạy về Lạc Dương, ngang qua Hổ Lao quan, hắn còn đặt thêm hai phòng tuyến ở núi Mang.
Nhưng mà, một phòng tuyến đã bị quân Ngụy Thiệu đánh cho mất hồn tan phách, bại quân khí tàn sao có thể chống lại nhóm binh sĩ đang hào hứng bừng bừng?
Một đường dễ như trở bàn tay, thế tựa chẻ tre, trong khi chỉ mới hơn nửa tháng, dường như không gì ngăn họ được, đại quân của Ngụy Thiệu xông thẳng qua núi Mang, vượt sông Lạc Hà, chuẩn bị tiến hành cuộc chiến cuối cùng, công thành Lạc Dương.
…
Phía sau Ngọc đường Bắc cung.
Tô bà bà lảo đảo chạy vào từ ngoài điện.
“Sao rồi?”
Tô Nga Hoàng vội vàng lên đón.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt như chết cha chết mẹ của Tô bà bà, trái tim nàng chìm xuống.
Tuy vậy Tô Nga Hoàng vẫn ôm một hi vọng cuối cùng.
“Không xong rồi! Thủ vệ nói cửa thành Nam Bình sắp không giữ được nữa, chẳng mấy chốc quân của Ngụy Thiệu sẽ đánh tới Hoàng cung”.
Tô Nga Hoàng biến sắc: “Nhanh vậy sao? Đinh Khuất tới chưa?”
Tô bà bà hoảng loạn lắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236648/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.