Tiểu Kiều có cảm giác như đã ngủ một giấc thật dài.
Trong cơn mơ, nàng cảm thấy cả người mình như lơ lửng trên không, vô cùng nhẹ nhõm. Giống như đã trở về kiếp trước, nàng không phải là Kiều Nữ mà chỉ là một đứa bé được cha mẹ nuông chiều, không có gánh nặng, không còn trách nhiệm, thích gì thì làm nấy, nàng chỉ là chính nàng mà thôi.
Đã rất lâu rồi, cảm giác đó nàng chưa từng thể nghiệm.
Thậm chí Tiểu Kiều còn không muốn tỉnh lại, chỉ muốn lạc mình trong giấc mộng thật lâu.
Thế nhưng ở một nơi sâu xa nào đó trong cõi lòng, dường như nàng vẫn còn ràng buộc, bị quấn vài vòng quanh, như ngàn vạn sợi tơ không thể nào giải phóng được hoàn toàn.
Nàng không ngừng tự nói với mình là, nhất định phải tỉnh lại.
Giãy giụa mãi rốt cuộc cũng tỉnh được, nàng nghe có giọng nói lo lắng văng vẳng bên tai.
Lúc đầu có vẻ khá mơ hồ, dần dần mới trở nên rõ nét.
Là giọng của đệ đệ.
“A tỷ của ta thế nào rồi.”
“Kiều công tử không cần lo lắng. Vì mệt nhọc quá độ nên Nữ quân mới vậy, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ khỏi ngay thôi.”
Mí mắt của nàng hơi động đậy.
Hóa ra chỉ một chốc mà thôi, vậy mà cảm giác trong mơ lại như lâu lắm rồi…
“Lúc nãy tỷ ấy mới té xỉu! Ông không thấy à?”
Quan tâm quá sẽ bị loạn, Kiều Từ lên giọng.
Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra, nàng thấy mình đang nằm trên giường, Kiều Từ thì ở bên, đỏ mặt tía tai cao giọng với quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236706/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.