“Nhắm mắt lại, không cho nàng nhìn lén…”
Tiểu Kiều được Ngụy Thiệu kéo tay, hắn cứ căn dặn mãi phải nhắm mắt thật chặt, dưới ánh mắt tò mò của đám cung nhân từ phía xa, hắn từ từ dẫn nàng đi tới hồ Cam Tuyền ở Ngự Hoa viên, cuối cùng mới chịu dừng bước lại.
“Tới nơi rồi, mở mắt ra đi.”
Nghe thấy giọng nói vô cùng đắc ý của người nọ bên tai, Tiểu Kiều bèn mở mắt ra.
Vừa ngước mắt lên, ánh mắt của nàng sững sờ ngay lập tức.
Chuyện này….
Đây là gì vậy? Chữ viết và tượng Phật khắc trên núi đá Vân Trung?
Nàng nhìn chằm chằm tảng đá có khắc chữ to đùng: cao gần ba trượng, dài đến bốn năm trượng đang được dựng sừng sững trước mặt mình chẳng khác nào ngọn núi…
Nói một cách chính xác, đây chính là một phần trên vách đá đó, bởi vì được tạc theo vị trí ban đầu, cho dù đã cố công chỉnh sửa, nhưng trải qua mưa gió ăn mòn mặt đá bên ngoài vẫn có nhiều vết nứt, trên bề mặt còn loang lổ rêu xanh.
Nàng từ từ quay đầu lại đối mặt với đôi mắt muốn được ngợi khen của Hoàng đế.
“Đây là bất ngờ mà chàng nói muốn tặng cho thiếp à?”
“Đúng đấy.”
Phản ứng vừa rồi của nàng Ngụy Thiệu đều thấy cả.
Sao nàng không hề vui sướng nhảy cẫng lên?
Lẽ nào nàng ấy không nhận ra đây là cái gì à?
Ngón tay Ngụy Thiệu chỉ sang mỏm đá khổng lồ sừng sững bên cạnh ao Cam Tuyền, cường điệu nói: “Chữ viết và tượng Phật trên vách núi Vân Trung thật đó.”
Vui chưa? Cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khom-lung/236743/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.