Một gáo nước lạnh hắt vào mặt, rốt cuộc Khương Tuyết Ninh cũng dần dần tỉnh lại.
Trong mũi họng còn thoáng mùi thuốc mê.
Nàng hơi khó chịu ho khan mấy tiếng, muốn đưa tay lên che miệng, mới phát hiện hai tay mình đều bị trói ngược ra sau, buộc vào một trụ tròn đường kính chừng một thước. Dây gai hơi thô nhám, buộc quá chặt, đã làm rách da cổ tay để lại vài vết hằn đỏ sâu cạn đều có.
Giọt nước trĩu xuống trên hàng mi dài của nàng, cản trở tầm mắt nàng.
Nàng cố sức chớp chớp mắt, trước mắt mới chầm chậm từ mơ hồ trở nên rõ ràng.
Một gian phòng khá đơn sơ, cửa gỗ sàn gỗ, ở cửa đông nghịt toàn người là người, ngay phía trước lại đặt một chiếc án cong lên ở hai đầu, một bàn trà, một đạo sĩ già tóc bạc trắng mặc đạo bào xanh xám an vị trên ghế trải đệm gấm bên cạnh, đang dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Một đạo đồng trẻ bên cạnh thấy nàng tỉnh rồi, liền ném gáo nước trên tay về thùng, lui lại đứng cúi đầu bên cạnh ông cụ.
Rốt cuộc Khương Tuyết Ninh cũng nhớ ra.
Đã rất nhiều ngày từ khi nàng bị bắt, một đám người bịt mặt của đối phương bỗng nhiên xông ra từ trong rừng, tốc độ cực nhanh, nàng căn bản chưa kịp kêu lên, đã bị người ta dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng mũi từ phía sau, chưa được bao lâu thì ngất đi. Nửa đường có vài lần tỉnh lại, đều ở trên xe ngựa, là bị những người này làm tỉnh lại, bảo nàng ăn gì đó. Nhưng giám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/403890/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.