Lạc Dương lúc nửa đêm, bầu trời thấp thoáng những ngôi sao mờ trong đêm lạnh, không thấy ánh trăng. 
Bên ngoài cổng sơn trang Quy Nhất trước mặt không hề thấy bóng dáng ai. 
Nhưng hai tên canh giữ bên cửa, thân hình to khỏe, cao lớn vạm vỡ, tay nắm chặt đao kiếm, khi ánh mắt lạnh lẽo quét qua Tạ Nguy, lộ ra đầy vẻ cảnh giác, còn có… 
Một chút kinh ngạc và tò mò không giấu diếm nổi. 
Trên dưới toàn Thiên Giáo, người từng gặp hắn không hề nhiều; người từng gặp hắn, hơn nữa còn biết hắn chính là vị “Độ Quân sơn nhân” trong truyền thuyết kia lại càng ít ỏi không có mấy ai. 
Nhưng mấy ngày nay, những tin đồn liên quan đến hắn lại truyền đi khắp nơi. 
Mọi người đều nói rằng cái chết của Công Nghi tiên sinh có rất nhiều điểm đáng ngờ; người này không chỉ phản giáo, còn muốn lấy oán trả ơn, gây khúc mắc với giáo thủ; chuyến đi đến Lạc Dương lần này, rốt cuộc là giáo thủ muốn thể hiện thần uy, rời núi để đối phó với hắn. 
Nhưng ai mà ngờ được, Độ Quân tiên sinh trong truyền thuyết lại mang dáng vẻ như vậy? 
Hắn mặc một bộ đạo bào giản đơn mộc mạc, tuy có mang chút vẻ phong trần mệt nhọc, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú tựa như vẽ lại mang vẻ lãnh đạm không chút gợn sóng. Tuy chỉ một mình đến, nhưng cũng không có chút sợ hãi nào. 
Quan trọng hơn là, vậy mà hắn không phải một lão già xấu xí gì… 
So với Công Nghi Thừa mà bọn họ thường nhìn thấy trước đây thì Tạ Cư An thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/403888/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.