Chỉ cần nhìn biểu cảm của những người xung quanh, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán được trong lòng họ đang chấn động thế nào, nụ cười miễn cưỡng treo trên mặt Khương Tuyết Ninh, ân ẩn rạn nứt mấy phần.
Thực ra nàng muốn để ý.
Nhưng hễ nghĩ đến Tạ Nguy, nghĩ đến cái giá phải trả cho việc đáp lời hắn, thì nửa nụ cười thân thiết Khương Tuyết Ninh cũng không dám dâng tặng, vô cùng lịch sự phủi bỏ quan hệ: “Ta và thế tử không thân quen, vẫn mong thế tử đừng trêu đùa.”
Trêu đùa?
Nữ nhân trở mặt quả thực còn nhanh hơn lật sách.
Trước kia còn nói “Đến kinh thành ta chống lưng cho ngươi” kìa.
Tiêu Định Phi đảo mắt, thầm cằn nhằn, nhưng dùng đầu óc ngẫm lại có thể đoán được nguyên nhân trong đó là gì, hơn nữa Khương Tuyết Ninh bị ngu mới “cấu kết làm việc xấu” với hắn trước ánh nhìn chăm chăm của đám người, thế là hiểu ý đổi lại thành lời nói không biết liêm sỉ tướng tá vô lại mà người người quen thuộc, càu nhà càu nhàu: “Mấy cô nương xinh đẹp trong kinh thành đúng là kiêu kì, thật khó thuần phục!”
Sau lưng hắn có người biến sắc.
Lâm Truy vương Thẩm Giới ở phía sau hắn, vì đã được Yến Lâm nhờ cậy chăm sóc Khương Tuyết Ninh, hơn nữa cũng không biết nội tình, chỉ coi như Tiêu Định Phi bị cái đẹp mê hoặc tâm trí, lời nói có ý đùa giỡn cô nương, liền cau mày, hiếm khi có mấy phần uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Khương Nhị cô nương là thư đồng hoàng muội coi trọng nhất, đích tiểu thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khon-ninh/403975/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.