Hắn đang nhìn mình.
Khóe mắt hẹp dài ửng hồng, đẹp đẽ, thần bí, làm người ta hồn bay phách lạc.
Chỉ cần bị ánh mắt đó dù cho chỉ là lơ đãng đảo qua, anh đã ngày ngày lo lắng, đêm đêm mất ngủ, hoang mang cả ngày.
Trong hơi nóng lượn lờ, anh lặng lẽ ôm hắn ra khỏi phòng tắm, đẩy hắn ngã lên giường...
Đẩy ngã... ?
"????? Đậu mợ?!!"
Cảm giác cả người run rẩy, Sâm Lãng tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, phát hiện mình đang ở tiệm tạp hóa, xốc chăn bông lên nhìn, cắn răng khẽ mắng một tiếng.
Xui xẻo.
Bị một ánh mắt của con cáo già thành tinh ngàn năm yểm bùa đây mà!
Thuật đại mê hoặc.
Trong cơn mơ hồ lại bị đụng một phát.
Cảnh tượng vừa nãy trong mơ, thế mà nối tiếp với giấc mơ play phòng tắm ngày hôm qua, nối tiếp đầy đủ nội dung... Vậy mà lại nối tiếp, đây là dấu hiệu của một bộ phim dài tập sao.
Má, thước phim rõ nét, xong đời.
Mệt mỏi ngồi trên giường, rút ba miếng khăn giấy ra lau, quẹt đi giọt mồ hôi trên trán, Sâm Lãng nhìn về phía tủ đầu giường, chỉ còn dư lại nửa túi khô bò, quả nhiên, trước khi ngủ tốt hơn hết không nên xem pỏn, không nên ăn thực phẩm tăng lượng hormone.
Không khỏi nhớ lại đôi mắt trong mơ ấy...
...
Ách.
Cúi đầu nhìn mình.
Đứng dậy chạy vào toilet.
Hôm nay thứ bảy là tết Dương lịch.
Buổi sáng lễ Giáng sinh hôm đó, Sâm Lãng kịp lúc đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ai-choc-noi-ba-nho-nha-chau-dau/1757951/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.