Đoàn Hạc Thừa không ngờ mình yêu đương hơn mười năm, ở trong mắt người yêu, thế mà vẫn là quan hệ chủ tớ?
Hắn vẫn cho rằng hai bên yêu thương dạt dào cùng nhau trải qua hơi mười năm, không ngờ tâm lý càng ngày càng tự ti của Chu Dục Cảnh tăng lên một bậc.
“Chủ tớ.” Đoàn Hạc Thừa lặp lại một lần.
Chu Dục Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt sầm sì của Đoàn Hạc Thừa, vừa định lên tiếng, chợt cảm thấy người nhẹ bẫng, bị Đoàn Hạc Thừa vắt lên vai, nháy mắt đã bị ép dưới thân, Chu Dục Cảnh nằm trên giường đáp lại nụ hôn kịch liệt của Đoàn Hạc Thừa. Đầu lưỡi mạnh mẽ đấu đá lung tung trong miệng cậu, Chu Dục Cảnh có phần không theo kịp, cậu thử đáp lại, nhưng toàn bộ quyền chủ đạo nằm trong tay Đoàn Hạc Thừa, dây dưa khuấy đảo, khoang miệng bị liếm đến nỗi phát ngứa, đầu lưỡi ram ráp liếm lên vòm họng nhạy cảm phía trên, mềm mềm ngứa ngáy không chịu nổi, Chu Dục Cảnh dè dặt giơ tay lên, vuốt ve lưng Đoàn Hạc Thừa, giống như nhẹ nhàng vỗ về.
Ngoài cửa sổ sấm chớp đì đùng lại bắt đầu mưa, Đoàn Hạc Thừa ước gì có thể lập tức đào sạch sẽ đồ ngốc đầy miệng là chủ tớ này, giải quyết ngay tại chỗ, nhưng vừa nghĩ đến đùi phải của cậu không nhấc lên được, chỉ có thể đè cậu vừa gặm vừa cắn, qua một lúc lâu, mới buông Chu Dục Cảnh thở hổn hển ra.
Chu Dục Cảnh nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh Cửu… sao thế?”
Đoàn Hạc Thừa đứng dậy khỏi người cậu, lửa giận đảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-vi/2185290/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.