Phó Liệt Phó Hiên lập tức hành động, hai người cần thận bê tượng phật to kia lên, cẩn thận di chuyển tới vị trí giữa cửa chính, sau đó lại điều chỉnh lại kính đồng trong nhà.
Một cánh tay dưới gầm ghế sô pha túm lấy cổ chân của Phó Đại Trung, Phó Đại Trung lập tức biến sắc không ngờ Lưu Mỹ Linh lại thật sự núp dưới gầm ghế sô pha giống y như chuột.
Có lẽ đây là chỗ duy nhất có thể ẩn mình được trong phòng khách!
Khi còn sống, Lưu Mỹ Linh là một người phụ nữ thích sạch sẽ nhất, Phó Đại Trung có thế nào cũng không thể ngờ được bà ấy lại trốn ở bên dưới này.
Người phụ nữ đầu đây m.á.u tươi thò ra từ dưới ghế sô pha, hai tay túm chặt lấy cổ chân của Phó Đại Trung giống như hận không thể bẻ gãy, đôi mắt bị thắm đầy m.á.u nhìn chằm chằm Phó Đại Trung, không ngừng lặp lại mấy câu: "Vãn Vãn, Vãn Vãn, đừng hại Vãn Vãn..."
Nghe không ra là đang cảnh cáo hay là đang yếu thế cầu xin.
Đúng vào lúc này, bên ngoài biệt thự truyền tới tiếng vang kỳ lạ, tiếng vang đó từ xa tới gân.
Sắc đen đây trời đập vỡ cửa sổ thủy tinh từ bên ngoài, bọn chúng bò lên cửa sổ thủy tinh, tạo thành từng nhóm che đi sắc đêm bên ngoài.
"Con đơi, là con dơi."
Định thần nhìn lại, chỗ cửa sổ nào cũng là con dơi màu đen sì dày đặc! Bọn chúng tụ tập lại với nhau, gần như là tạo thành một cái bánh thịt lớn màu đen.
Từ sâu trong thâm tâm mọi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi/1532934/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.