Cúp điện thoại xong, Vương Phong ngây người.
Á.
Đây là quà tặng mà Trương Ngạn Khanh nói đến?
Mất một lúc lâu Vương Phong mới hồi phục lại tỉnh thần, một cuộc gọi điện thoại mới lại đến, vẫn là một số điện thoại xa lạ.
"Vương Phong, xin chào, chúng tôi là cha mẹ của Lưu Viện..." Trong một buổi sáng, Vương Phong đã nhận được sáu cuộc gọi điện thoại! Trong đó năm cuộc là từ cha mẹ của những đứa trẻ "báo mộng tìm thi" kia, đều nói muốn thực hiện nghĩa vụ treo giải thưởng, không hề tiếc mấy chục vạn.
Còn có một cặp vợ chồng là cha mẹ của Đậu Đậu, do dự nói rằng tối qua họ cùng mơ thấy đứa bé đã khuất của mình, bé bảo họ báo mộng cho một người chú tên Vương Phong, vì nhờ chú mà bé mới có thể đến âm phủ đầu thai. Lúc đầu, hai vợ chồng này còn tưởng rằng mình chỉ mơ vớ vẩn, kết quả là khi hỏi đối phương, cả hai lại đều mơ thấy điều giống nhau.
Vì để yên tâm, hai vợ chồng muốn cảm ơn Vương Phong, mang theo một ít tiền mặt và trái cây linh tinh đến thăm anh.
Vương Phong lấy điện thoại ra, mở album ảnh, nhìn vào bức ảnh chụp mới nhất. Anh ấy đứng giữa bảy con quỷ nhỏ, khuôn mặt chúng trắng bệch nhưng nụ cười rạng rỡ, Vương Phong ôm điện thoại bỗng nghẹn ngào bật khóc. Hóa ra, đây là món quà cuối cùng mà chúng nó dành cho anh ấy.
Chúng luôn biết rằng Vương Phong thiếu tiền, nên mới cho anh ấy tiền. Đến giữa trưa, Tạ Khiêm đã nghỉ ngơi cả buổi sáng, rửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi/1532965/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.