Ngày mai?
Trước lúc bình minh, chúng nó đều đã lên đường.
Vương Phong cũng không để tâm đến chuyện quà lưu niệm của chúng. Từ trước đến nay Vương Phong là một người đàn ông hay xúc động, mũi anh ấy bắt đầu cay cay, nghĩ rằng tương lai sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa, trong lòng lại có chút trống trải.
Vương Phong móc điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình, quả nhiên không có tín hiệu gì, anh ấy mở camera: "Chúng ta chụp một tấm ảnh, lưu lại kỷ niệm nhé."
Nhưng trên camera chỉ có bóng dáng của mình Vương Phong.
Vương Phong có chút thương cảm, Đoàn Đoàn lập tức cầm điện thoại chạy đến trước mặt Phó Vãn: "Mẹ, chú Vương muốn chụp ảnh lưu niệm với Tư Tư và các bạn."
Tạ Khiêm ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng: "Đề tôi làm."
Tạ Khiêm lấy ra một lá bùa vàng mỏng từ trong túi, dán lên màn hình camera, sau đó đưa lại cho Đoàn Đoàn.
Phó Vãn quay đầu liếc nhìn Tạ Khiêm, khẽ mỉm cười không nói gì. Đoàn Đoàn cầm điện thoại quay trở lại hàng cuối, cậu bé nhìn vào màn hình, cuối cùng Tư Tư và các bạn cũng xuất hiện bên cạnh Vương Phong.
Đoàn Đoàn vui mừng khen ngợi: "Anh Tạ Khiêm giỏi quá!"
Tạ Khiêm có chút xấu hổ.
Vương Phong đứng giữa bảy bạn quỷ nhỏ, Đoàn Đoàn đang định bấm nút chụp ảnh, Vương Phong bỗng nhiên nói: "Chờ đã, từ từ."
Vương Phong tháo kính râm trên mũi xuống, đặt vào túi áo khoác.
Tư Tư đùa cợt nói: "Ba Vương, ba không sợ nhìn thấy bộ dạng ban đầu của chúng con sao?"
Ngoài Phó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi/1532967/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.