Phó Vãn quay đầu nhướng mày nhìn Thẩm Đoan: "Thập Tam Địa của U Minh? Tro cốt của người bình thường không thể vào được đâu."
Diêm quân cai quản U Minh có rất nhiều vị, tổng cộng chia thành mười ba khu vực, Thập Tam Địa là nơi có phong thủy u ám nhất của U Minh, người ta đồn rằng ngay cả một mảnh xương còn lại mà rơi vào Thập Tam Địa cũng có thể nuôi dưỡng ra ác quỷ kinh hãi ở U Minh.
Vị Minh quân kia trước đây chỉ là một âm hồn nhỏ bé, nhưng đã sống sót ở đây trong nhiều năm, cuối cùng có thể giẫm lên vai của vô số Diêm quân ở U Minh trở thành vị Minh quân duy nhất ở đây.
Thẩm Đoan đối mặt với ánh sáng, đôi mắt màu mực nhìn Phó Vãn, anh cười nhẹ nhàng lại quả quyết nói:
"Chỉ cần em muốn, là có thể."
Phó Vãn mơ hồ nhìn Thẩm Đoan, lúc này bên tai cô lại vang lên những tiếng bước chân nặng nề, từ xa đến gân.
"Có phải là Phó Vãn, Nguyên Quân chưởng môn thứ 193 của Thiên Cực Huyền Môn không?"
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, bước ra phía trước, đi nhanh tới, khuôn mặt kích động không thôi.
Sau lưng ông ấy là một đám đệ tử của Huyền Môn.
Các đệ tử nhìn Phó Vãn với ánh mắt nghi ngờ, liên tục nhìn cô, luôn có cảm giác như Lý chưởng môn đã nhằm người.
Cô gái trước mặt lại trẻ tuổi đến thế, dù là huyền tu cũng mới chỉ mới nhập môn được vài năm thôi chứ?
Hơn nữa, Lý chưởng môn đứng đầu Huyền Môn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi/1566717/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.