Ngày hôm sau, mãi đến 10 giờ sáng mà Lâm Cẩm Vân vẫn chưa xuống lầu.
Thấy bất thường, ông chủ khách sạn liền bảo bà chủ đi lên phòng xem tình hình.
Bà chủ gõ cửa một hồi mà không ai trả lời, đành dùng chìa khóa dự phòng mở cửa bước vào. Thấy Lâm Cẩm Vân đang dựa đầu giường mặc quần áo, chị nhẹ nhõm hẳn, nhưng vẫn phàn nàn: “Gõ mãi mà cô em không nghe à? Sao không ra mở cửa?”
“Xin lỗi.”
Bà chủ vừa định rời đi thì nhận ra giọng của cô hơi khác thường, liền tiến lại gần nhìn kỹ, phát hiện mắt cô lờ đờ, mặt đỏ bừng, môi khô nứt nẻ, đưa tay sờ trán cô, liền hốt hoảng: “Trời ơi, sao mà nóng thế này! Em đang bị sốt đó.”
“Không, em không sao.”
Lâm Cẩm Vân vừa định ngồi dậy thì đã bị bà chủ giữ lại trên giường: “Em gái, em bị sốt rồi, đừng cử động lung tung nữa, để chị đi tìm thuốc.”
Cô bị bà chủ ấn lại giường, muốn ngồi dậy mà không đủ sức, chỉ có thể lờ đờ nhìn chị ấy chạy ra chạy vào.
Một lát sau, cô cảm thấy có gì đó được đút vào miệng, mũi bị bóp nhẹ để ép uống vài ngụm nước.
Bà chủ đút hơi vội, khiến Lâm Cẩm Vân sặc nước, vô thức đẩy tay chị ấy ra, ho không ngừng. Ngực cô phồng lên đau buốt vì sặc, nước mắt trào ra vì đau.
“Khụ khụ khụ!”
Cô ho kịch liệt, mặt đỏ bừng.
Thấy vậy, bà chủ liền xoa lưng cho cô, thấy cô chảy nước mắt, nhớ lại những khó khăn của cô mấy ngày nay, trong lòng chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-binh-thuong/1965055/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.