Thứ bảy là ngày đi viện kiểm tra định kì theo thường lệ của Nam Tân. Không có dì Hoa và Cảnh Giới chăm đến tận chân răng mỗi ngày nữa, cậu cũng lười dành quá nhiều thời gian cho bản thân. Cậu chỉ mặc một chiếc áo phông và quần kaki đơn giản là ra khỏi nhà. Da trắng nõn, dáng người gầy gò mảnh khảnh, có chút mềm mại. Cậu đeo một cái balo, thoạt trông giống như là sinh viên đại học.
Cảnh Giới đã đỗ xe dưới khu nhà của người ấy từ sớm. Nhìn cậu chậm rãi rời khỏi toà nhà, lên xe buýt, hắn mới lái theo sau. Hắn sợ là nếu cậu vừa đi hắn đã lái theo thì lộ liễu quá.
Hình như Nam Tân chẳng hề ý thức được có người theo sau mình. Đến cổng bệnh viện thì cậu xuống xe rồi đi vào trong.
Xe của Cảnh Giới đi theo sau bằng tốc độ con rùa. Hắn khẽ bật cười, chậm rãi đủng đỉnh như thế, vừa nhìn là biết người này trời sinh mệnh giàu có rảnh rang. Sống trên đời này, người muốn sống chậm, muốn được thoải mái nhiều lắm, nhưng đều sẽ bị cuộc đời ủn mông bắt phải lao về phía trước. Còn Nam Tân, đứng giữa những người bình thường trông như một đứa trẻ mới chập chững tập đi. Bởi vì nếu không phải là một đứa trẻ thì làm sao có thể thư thả vô lo được đến thế. Đại khái thì cậu có lẽ cũng không hiểu được sự vội vàng của những người xung quanh.
Sau khi Nam Tân rời khỏi bệnh viện thì tạt qua siêu thị một chuyến, mua khá nhiều đồ. Lần này cậu quyết định gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-buong-bo-duoc/488192/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.