Hôm nay cũng lại giống như mọi hôm khác, thức ăn đầy cả một bàn. Nam Tân nhìn xong chỉ biết than thở “Dì Hoa, thế này lãng phí quá.”
“Dù sao cũng không hụt mất bao đồng, lo cái gì chứ.” So với làm một người giúp việc, dì Hoa lại càng giống như trưởng bối hơn. Lúc ăn cơm cũng ngồi ăn với hai người họ, có thể cùng cười đùa, khi tức giận cũng có thể mắng người, không phải khúm núm e sợ gì hết. “Cậu ăn thêm một chút, còn hơn là để bị đói.”
Cảnh Giới cũng hùa theo: “Dì Hoa nói phải đó.”
Nam Tân bối rối nhấc đũa lên, ăn một chút. Lúc ăn canh, không cẩn thận còn làm nước canh dính lên ống tay áo.
Cảnh Giới liếc mắt thấy thế bảo: “Không cần phải vội.”
“Không.” Vẻ mặt Nam Tân giống như là không thể nào chịu nổi — trong khi đó, Cảnh Giới trông vẫn hết sức bình thường. Nhưng chỉ quay vài giây, mặt hắn liền sa sầm. Từ đầu tới cuối hắn vẫn im lặng không nói gì. Chờ Nam Tân thay quần áo xong rồi đi xuống lầu, hắn mới thản nhiên cầm bát canh trước mặt cậu lên, sau đó uống một hơi hết sạch.
Lúc Cảnh Giới uống bát canh hộ mình, Nam Tân theo bản năng nhìn sang dì Hoa. Dì Hoa cũng im lặng. Uống hết bát canh xong, Cảnh Giới đặt cái bát không về lại chỗ cũ “Nếu em không muốn ăn thì đừng ăn.”
Cậu chỉ biết ngây ra “Ồ” lền một tiếng, sau đó quả thật không cầm đũa lên nữa. Dì Hoa thầm thở dài thượt trong lòng.
Dì Hoa quản lý Nam Tân rất nghiêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-buong-bo-duoc/488202/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.