:
Đến giờ học buổi tối của trường đại học, khi đi ngang qua cổng ở phía đông của Đại học Bắc Kinh, sinh viên vừa mới học xong lần lượt ra về. Là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, sinh viên là niềm tự hào của trường và Tùy Duy Tâm cũng là một trong số đó. Không biết lúc học đại học hắn là người thế nào, có giống bây giờ không? Hay hắn sẽ giống Kiều Việt? Hay giống những sinh viên đang ra vào tấp nập này? Nói chung, Trình Dã khá tò mò.
Khi Trình Dã còn học đại học, anh thường đến các trường đại học lân cận để chụp ảnh, cơ sở hạ tầng của Đại học Bắc Kinh là tốt nhất ở làng đại học, anh đã đến đây nhiều lần và rất quen thuộc với cách bố trí kiến trúc cũng như khuôn viên trường. Anh và Tùy Duy Tâm cùng sinh hoạt trong một khu vực suốt bốn năm, họ chỉ cách nhau một con đường, họ đi ngang qua cùng một con đường cũng như cùng ăn ở các quán ăn, thậm chí vào một ngày đẹp trời nào đó, có lẽ anh đã gặp Tùy Duy Tâm, quá khứ như được tua lại trong một thoáng ngang qua con đường ngoài cổng trường, cảm giác này rất lạ.
Tùy Duy Tâm lái xe ra ngoài, Trình Dã vừa mở cửa xe liền vỗ vỗ vào đầu mình.
"Tiêu rồi!" anh đột nhiên nói.
"Có chuyện gì vậy?" Tùy Duy Tâm quay đầu lại hỏi, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Trình Dã lên xe, bực bội nói: "Tôi quên cho chó ăn." Chẳng trách khi rời khỏi studio, anh cứ cảm thấy như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-cam-xuc/457267/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.