:
Trình Dã đưa chìa khóa nhà cho Tùy Duy Tâm, bảo hắn lên nhà trước, sau đó anh lái xe của Tùy Duy Tâm xuống hầm xe.
"Tiểu Dã, xe đẹp đấy." Một giọng nói vui vẻ vang lên.
Anh từ hầm xe đi ra ngoài, ngang qua phòng bảo vệ. Anh vốn khá thân thuộc với bảo vệ trực hầm xe, anh bảo vệ nhiệt tình này nhớ tên hầu hết các chủ xe trong khu dân cư, vì thế khi nhìn thấy Trình Dã, anh ta cất tiếng chào hỏi.
Trình Dã cười cười: "Không phải của em đâu, làm sao em có thể mua được chiếc xe này?"
Anh đi đến hành lang, nhìn thấy Tùy Duy Tâm đang đứng ở đầu cầu thang nhưng không lên, anh bước tới hỏi: "Sao anh không lên?"
Tùy Duy Tâm quay đầu nhìn anh: "Đợi cậu."
Trình Dã sững người, tuy không muốn thừa nhận nhưng anh thực sự bị giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc của Tùy Duy Tâm hấp dẫn rồi. Đừng nhìn tôi như thế mà!! Trình Dã âm thầm gào thét trong lòng.
Tùy Duy Tâm nhìn số tầng thang máy màu đỏ đang dần đi xuống trên màn hình ở bức tường bên phải, trong lòng hắn cảm nhận được một sự mong đợi không thể giải thích được.
Một tiếng "ding" vang lên, thang máy đã tới tầng một. Tùy Duy Tâm bước vào thang máy rồi thoải mái đi theo Trình Dã. Trình Dã mở cửa, khi ánh đèn sáng tràn ngập cả căn phòng, Tùy Duy Tâm cảm thấy thật thoải mái.
Trình Dã lấy khăn tắm và quần áo trong tủ ra, hôm nay chạy tới chạy lui nhiều nơi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-cam-xuc/457265/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.