Tĩnh Nhai kéo cậu vào một lối đi chật hẹp, Lạc Viêm Chi cố gắng không để đụng đầu, còn quan sát Bạch Cẩm Thành ở đằng sau lưng.
Đi không lâu lắm, đằng trước đã nhìn thấy ánh sáng. Hoá ra lối đi này dẫn tới một con đường dài xuống chân núi. Sườn núi không quá dốc, thoải mái cho cậu cõng người đi.
Lạc Viêm Chi từ từ cuốc bộ, bước từng bước xuống dưới kia.
"Anh có đi được không đó?" Mắt Tĩnh Nhai ánh lên vẻ nghi ngờ. Cơ thể của Lạc Viêm Chi khá mảnh mai, quả thật không thể nhìn ra cậu là người mang sức mạnh.
"Không sao." Cậu lắc đầu, bước chân ổn định không hề suy yếu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đôi câu, chẳng mấy chốc mà xuống được chân núi. Từ đây có thể nhìn rõ được quang cảnh sự vật, nơi này khá giống Phần Tinh, căn nhà có cái lơ lửng có cái ở mặt đất. Hình ảnh quen thuộc này khiến Lạc Viêm Chi bớt căng thẳng đôi chút.
"Có thể cho tôi biết dược y ở đâu không?"
Dù rằng Tĩnh Nhai tỏ thái độ không vui, thế nhưng vẫn dẫn đường cho cậu. Cô nhóc này mạnh miệng nhưng lại là một người tốt.
Lạc Viêm Chi không muốn thu hút sự chú ý của người khác thế nên không kéo áo lên che mặt. Cậu cõng Bạch Cẩm Thành đứng trước một toà nhà nhỏ mà Tĩnh Nhai chỉ, từ từ bước vào.
Tĩnh Nhai xông vào trước, vừa mới bước vào đã nghe được âm thanh trách cứ, "Đứa nhỏ này, lúc nào cũng chạy lung tung, bây giờ mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-can-than-nuoi-phai-nam-chinh/192356/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.