Thư Dao không thể không nghĩ tới những khía cạnh khác.
Nếu không phải dưới tình huống như này, không phải cô đang ở một mình với Lương Diễn mà anh hỏi câu này thì cũng không có vấn đề gì.
Cố tình.
Trai đơn gái chiếc, hai người đơn độc trong một căn phòng.
Hơi thở trên người Lương Diễn nhàn nhạt mà dịu dàng, lúc này pha thêm một chút vị cồn, cũng không khó ngửi, thậm chí còn mang theo cảm giác lười nhác, hòa tan vẻ lạnh lùng trước đây của anh.
Thư Dao rất nghi ngờ rằng Lương Diễn có ma lực có thể mê hoặc lòng người.
Nếu không, vì sao cô lại bị anh hấp dẫn một cách dễ như trở bàn tay như vậy?
Như nước chảy ra sông, như chim quay đầu về rừng.
Trong lúc cô im lặng, Lương Diễn dùng ngón tay véo má cô, hỏi lại một lần nữa: “Có muốn ăn không?”
Thư Dao hơi bối rối, cẩn thận hỏi lại: “Kẹo mà anh nói, là loại chứa đường Deoxyribose* ư?”
*đường Deoxyrobose là đường tự nhiên có công thức hóa học là C5H10O4.
Lương Diễn không nói gì.
Hầu kết giật giật.
Thư Dao chưa từng nhìn thấy việc đời nên lập tức quay sang, run rẩy dò hỏi: “Ăn như thế nào vậy? Giống như ăn kẹo mềm ư?”
Lương Diễn bị cô chọc cười, ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng di chuyển nhè nhẹ.
Anh nói nhẹ nhàng: “Sao anh có thể để em làm loại việc này chứ?”
Anh hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt kinh hoảng của Thư Dao, tay cầm cà vạt của Lương Diễn càng nắm chặt hơn: “Bắt nạt kẻ yếu.”
Thư Dao vô vùng cẩn thận:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-che-tuyet-doi-da-le/2047124/chuong-35-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.