Vừa vào phòng bệnh, Vương Thanh bước nhanh về phía trước, cho Phùng Kiến Vũ một cái ôm cực lớn.
“Cậu đã tỉnh ! ”
Phùng cảnh quan im lặng không lên tiếng liếc mắt, nghĩ thầm: Này không phải là nói nhảm sao.
Cái liếc mắt xem thường này không có bị Vương Thanh nhìn thấy, ngược lại bị Khoan Tử đứng giữ ở cửa nhìn thấy, trên khuôn mặt luôn luôn thành thật nghiêm túc cũng có chút không nhịn được buồn cười.
Lão đại gần đây là bị bệnh hồ đồ sao?
“Buông tay, đau.” Phùng Kiến Vũ có chút cố hết sức nói.
Vương Thanh vội vàng buông lỏng tay, nhiều hơn một giây cũng không dám giữ lại, “Mặt mũi cậu thế nào còn trắng hơn hồi trước nữa vậy, có phải còn có nơi nào không thoải mái hay không? Tôi ngay bây giờ đi gọi bác sĩ đến khám cho cậu.”
“Tôi đói a …… có thể cho tôi một phần thức ăn trước hay không ? ? ” Thanh âm của Phùng Kiến Vũ run lẩy bẩy, “Đợi lão nhân gia ngài mời bác sĩ đến, tôi đoán chừng sẽ thật sự phó xác ở chỗ này rồi.”
Khoan Tử đứng ở cửa lần này cũng không nhịn được nữa, khúc kha khúc khích cứng rắn nhịn xuống xúc động muốn cười, tiếp thu được Vương Thanh quay đầu lại phóng cho một đôi mắt đao, lại lập tức nghiêm mặt nín nhịn.
Vương Thanh phân phó để cho Đại Oản đi ra ngoài mua cơm cho Phùng Kiến Vũ, còn mình thì tự thân chạy đi tìm bác sĩ.
“Cậu không cảm thấy Thanh ca đối với Đại Vũ có chút quan tâm hơi quá rồi không? …… Sao chuyện gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-con-duong-lui/1889103/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.