Khó có được một ngày này hai người rãnh rỗi không có việc gì làm, nhưng không ngờ sau khi thức dậy, ngoài cửa sổ lại lộp bộp mưa to, bất đắc dĩ chỉ đành phải nhàm chán ở nhà.
Vương Thanh ngồi ở phòng khách, chống cằm nhìn chăm chăm vào màn hình laptop. Gió lạnh theo khe hở cửa sổ chui vào, thổi trúng Phùng Kiến Vũ phát run run.
Có lẽ mới vừa rồi uống nước giải khát quá nhiều, có chút muốn đi vệ sinh. Thời gian dài ngồi phịch trên ghế sa lông khiến cho toàn thân của Phùng Kiến Vũ đều mỏi mệt, cậu cũng không thèm báo một tiếng, thân thể mềm oặt từ trên ghế sa lông ngồi dậy, lảo đảo lắc lư đi về hướng phòng tắm.
Dép lê trên đất tạo ra tiếng vang, Phùng Kiến Vũ xả xong nước trong bồn cầu, hừ hừ cất bước nhỏ đi ra, đảo một bên mắt, thần xui quỷ khiến thế nào lại nhìn về phía cuối hành lang, trong lòng đánh thịch một cái.
Phùng Kiến Vũ ở chỗ này đã được một thời gian. Hành lang trong nhà này đặc biệt dài, phòng ngủ chính ở ngay đầu đường đi, nếu không có việc gì thì thật sự sẽ không nghĩ đi đến tận cuối hành lang. Cậu bình thường cũng không quá chú ý đến cuối dãy hành lang này, hoặc nói chính là cậu cố ý muốn tránh, nơi đó để lại cho cậu hồi ức có chút kinh hãi run sợ —— phòng tiêu khiển.
Nơi đó ánh sáng mờ tối, dị hương triền miên, còn có những vật kiện giống như là dụng cụ tra tấn phô bày ở trên tường ……
Phùng Kiến Vũ nửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-con-duong-lui/1889166/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.