Gần đây chuyện xấu xảy đến liên tiếp không ngừng, làm cho Vương Thanh có cảm giác bản thân trước khi ra cửa cũng phải nên kiểm tra hoàng lịch một chút.
Hôm nay đưa Phùng Kiến Vũ đến trung tâm thương mại mua quần áo, mua xong xách mang ra ngoài mới vừa bước vào thang máy, trung tâm liền bị cúp điện.
Trong thang máy vừa lúc chỉ có hai người bọn họ, ở trong một mảnh đen tối mắt to trừng mắt ti hí.
“Em có sợ không a?” Vương Thanh dứt khoát ngồi trên mặt đất, câu có câu không cùng Phùng Kiến Vũ trò chuyện, dù sao loại trung tâm thương mại lớn thế này khẳng định không bao lâu sẽ có người đến sửa chữa, cũng không có gì phải lo lắng nhiều.
Phùng Kiến Vũ đang chơi điện thoại di động, ánh sáng màn hình hắt vào vào trên mặt có chút dọa người, “Em sợ cái gì, cũng không phải là con nít a.”
“Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Thịt.”
“Anh biết em muốn ăn thịt, nhưng phải làm món ăn gì a, cụ thể một chút?”
“Tùy tiện tùy tiện, có thịt là được rồi.”
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ chuyên chú dúi vào điện thoại di động chơi Tetris ( trò xếp gạch ) , đã cảm thấy một trận nhức đầu, trong lòng không tránh khỏi một trận khó chịu, cố ý muốn nháo người.
Hắn đem tay đưa vào áo Phùng Kiến Vũ bừa bãi vuốt ve, một hồi sờ sau lưng một chút, một chốc sờ cơ ngực một chút.
“Tôi thao.”
Quả nhiên trong chốc lát, khung trò chơi trong màn hình liền xuất hiện một đống khối hộp đủ kích cỡ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-con-duong-lui/1889173/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.