Nhiệt độ của tháng năm ôn hòa thoải mái, lá cây theo gió đêm lay động truyền ra tiếng xào xạc. Đại Đầu Lộc híp mắt nhìn nhìn ánh sáng kia, cồn rượu trong người nhất thời tỉnh táo hơn phân nửa.
Đã trễ thế này? Là ai đây? ……
Bước chân theo bản năng mà tiếp tục tăng tốc, gã ta men theo bóng tối từ tòa nhà chính leo lên, buồng tim đập bình bịch, khẩn trương nuốt vài ngụm nước miếng. Tiến đến gần trước, chỉ thấy cửa phòng làm việc khép hờ, trong đầu truyền đến tất huyên náo tốt đích vang động —— quả nhiên là có người. Phản ứng đầu tiên của gã là có chút kinh hoảng, chỉ tự trách mình quá nóng lòng, thời điểm chạy lên lầu không có thừa dịp cầm theo vật kiện, tùy tiện bắt đại cái gì côn a gậy a thiết a, cũng tốt hơn là hai tay trống trơn.
Từ trong khe cửa loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh, Đại Đầu Lộc bình ổn thân mình, nhắm mắt đẩy cửa ra. Mặc dù động tác của gã đã vô cùng nhỏ nhẹ cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh khỏi một cái ghế được Phùng Kiến Vũ cố ý đặt ngay bên cạnh cửa. Đẩy như vậy, chân ghế ở trên sàn nhà ma sát phát ra tiếng vang, cực kỳ chói tai.
Phùng Kiến Vũ một mảnh tâm tư đều đang dồn vào hết cuốn sổ sách, bởi vìoojt âm thanh này, nhất thời nhạy cảm hồi thần. Không thể chú ý tới điều gì khác, cậu vội vội vàng vàng đem máy chụp hình giấu vào trong áo khoác.
“Là ai ? ! ” Đại Đầu Lộc đứng ở cửa, âm thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-con-duong-lui/1889194/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.