Trời tối, bố mẹ Hà Tỉnh quay về.
Rũ bỏ bao mệt mỏi của cả một ngày dài, Hà Khánh Lâm ngồi xuống thưởng trà, Tô Minh Tâm ngồi bên cạnh xem giáo án, Hà Lai liền vùng vằng như bà thím ôm đầy bụng uất ức mà không được an ủi, chạy ra tố cáo với bố mẹ, “Bố, hôm nay chị đánh con, con mách mẹ mà mẹ làm như không nghe thấy ý, bố phải ra mặt cho con.”
Hà Khánh Lâm rót cho Hà Lai một tách trà, “Nào, con trai uống chén trà đi.”
Hà Lai đẩy cái tách ra, “Con không uống.”, nó kéo dài âm điệu, “Chị con đánh con.”
Hà Khánh Lâm vỗ vai Hà Lai, “Con trai à, trong nhà mình bố có địa vị gì?”
Hà Lai ngẫm nghĩ, “Tầng chót trong chuỗi thức ăn.”
“Con nghĩ tìm một người ở tầng chót trong chuỗi thức ăn để tố tội, thì có tác dụng không?”
“…”
Hà Lai hắng giọng ho khan mấy tiếng, cặp mắt chẳng mấy to liếc sang Tô Minh Tâm, “Mẹ.”
Tô Minh Tâm vẫn đang xem giáo án, cất giọng nói mà đầu không ngẩng mắt không ngước: “Biến.”
Hà Lai: “…”
Rốt cuộc con có phải con cái trong nhà này không?
Hà Tỉnh ôm tập đề cương Toán đi từ trong phòng ra, đang định sang nhà Trình Triều Lạc hỏi bài, vừa bước ngang qua phòng khách thì bắt gặp cảnh tượng này. Cô liền đi vào, đặt tập đề xuống bàn, xách một cái ghế ngồi xuống cạnh Hà Lai, dọa cho Hà Lai phải trốn ra sau lưng Hà Khánh Lâm, “Bố, cùng cảnh sống ở đáy chuỗi thức ăn, bố con mình phải tương thân tương ái.”
“Chỉ giỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-doi-nao-hai-dua-toi-yeu-nhau-duu-hu/692587/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.