Dưới ánh đèn lập lòe, Trình Triều Lạc nghiêng người tránh đi, Hà Tỉnh bổ nhào về phía trước, hai bờ môi hôn lên mặt tường. Cô chống tay lên tường, một tay khác còn khẽ vuốt ve, “Sao môi cậu cứng thế, chả mềm tẹo nào.”
Tim Trình Triều Lạc đập dồn dập, lại vì những câu này mà giảm tốc, cậu cúi đầu, nhìn sang bên cạnh, Hà Tỉnh dính mặt vào tường, ngón tay vừa sờ tường vừa nói: “Sao mặt cậu cũng cứng thế? Còn lạnh nữa, tôi không thích.”
Kiểu này chắc đang coi tường là bạn trai rồi.
Đèn trong KTV lúc sáng lúc tối, Trình Triều Lạc nghiêng người, cúi đầu, liếc nhìn những ô đèn chớp nháy dưới đất, khi đèn rực sáng, rọi chiếu lên vẻ lạnh lùng trên gương mặt cậu. Cậu mím môi, đôi mắt không trông rõ được thần thái nhìn chằm chằm Hà Tỉnh, ánh mắt lướt qua chóp mũi cô, cậu đưa tay vuốt nhẹ một cái, rồi thủng thẳng hỏi: “Tại sao lại không thích Trình Triều Lạc?”
“Tại vì cậu ta vừa lạnh lùng vừa ngạo mạn, giống như cây xương rồng đầy gai, tôi không muốn bị gai đâm đâu.”, Hà Tỉnh quá mẫn cảm với cồn, uống nhầm một lon nước là không những say mà làn da còn như bị nhuộm một lớp bụi hồng phấn, đôi mắt mơ mơ màng màng, hệt con mèo nhỏ vừa mới chào đời chưa lâu.
Trình Triều Lạc xòe tay ra ấn lên đỉnh đầu cô và hỏi: “Có bị đâm không?”
Cảm nhận được sự ấm áp, Hà Tỉnh dụi vào nguồn nhiệt theo bản năng, cọ cọ trong lòng bàn tay cậu, “Không bị đâm, ấm lắm.”, cô mặc phong phanh, điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-doi-nao-hai-dua-toi-yeu-nhau-duu-hu/692601/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.