"Hắn là người cô yêu."
Edit: Rea
—————
Đêm qua Hà Duyên dẫn người đi điều tra khu vực lân cận, cũng không phát hiện loại nhà xưởng mà Tần Nghiên nhắc tới.
Bên này lệch hướng trung tâm thành phố không ít, lại không thuộc về khu dân cư nên ngoại trừ mấy cái cây trụi lủi cùng với một căn nhà nguy hiểm lung lay sắp đổ ra thì thật sự không có gì đặc biệt. Tần Nghiên cố ý dặn dò bọn họ đi quanh căn nhà kia vài vòng, thật đúng là phát hiện ra một tầng hầm ngầm cũ nát.
Hiện tại chiếc ô tô đó đang đậu trước ngôi nhà.
Phía trước không có vật che chắn nên bọn họ chỉ có thể chọn một chỗ có nhiều cây để theo dõi, nhưng cũng kéo ra khoảng cách không nhỏ với phạm nhân.
Xuyên qua cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy hai người xuống xe, một cao một thấp, ngay cả nam hay nữ cũng nhìn không rõ lắm.
Hà Duyên lấy một cái ống nhòm đầy bụi từ dưới ghế xe đưa cho Tần Nghiên, đối phương lau tròng kính vài cái, biên độ động tác có hơi lớn, lay Ngụy Hoài Minh đang tựa trên vai tỉnh dậy.
Ngụy Hoài Minh ngủ một giấc này rất ngon, lúc tỉnh dậy còn không có ngủ gật, nhìn theo tầm mắt của Tần Nghiên cũng thấy tình hình ở bên kia.
"Hai người sao?" Ngụy Hoài Minh dán mặt lên cửa sổ xe mới miễn cưỡng đếm được số lượng người, hỏi, "Tô Yểu cũng tới?"
Trên tay Tần Nghiên cầm ống nhòm, nhìn không chớp mắt "Ừm" một tiếng.
Ấn tượng của Hà Duyên đối với Tô Yểu còn dừng lại ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-duoc-noi/2097487/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.