"Nhưng mà em nổi tiếng rồi."
Edit: Rea
—————
Tô Yểu cau mày sửa lại: "Ông ấy là ba tôi."
"Hắn dạy cô nói như vậy?"
Tô Yểu giật giật cánh tay bị còng tay khống chế, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn hắn một cái: "Đây là một câu hỏi khác."
Tần Nghiên bất đắc dĩ thở dài, tiếp lời cô ta: "Vậy tiếp theo chúng ta chơi cái gì?"
"Nói thật hay thử thách." Tô Yểu chỉ cần nghe được hai chữ "Trò chơi" là rất vui vẻ, lộ ra cái răng nanh nhọn, thật giống như một học sinh trung học không rành thế sự.
"Chơi thế nào?"
"Tôi nói thật, anh thử thách." Độ cong nơi khóe miệng Tô Yểu lại mở rộng, đôi mắt cũng cong lên, "Anh muốn nghe lời nói thật của tôi, tôi muốn xem anh thử thách, không phải là đúng lúc sao?"
Tần Nghiên xòe tay: "Đến đây đi."
"Cô và Đặng Lệ Lệ có ân oán gì?"
"Lên giường với chú cảnh sát kia trước mặt tôi."
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, sắc mặt cũng cùng tối sầm lại.
Tần Nghiên: "Không có khả năng, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tô Yểu: "Không quen, không biết."
Hai người nhìn nhau một lúc, Tô Yểu quay mặt đi hừ lạnh một tiếng: "Tôi ghét anh."
"Tôi cũng không thích cô." Biết hỏi không ra thứ gì nên Tần Nghiên lười tốn thời gian trên người cô ta, cũng dứt khoát quay mặt đi.
Tô Yểu thấy hắn không nói lời nào thì lại hăng hái hơn, hoặc là lắc lư cánh tay hoặc là dậm chân một cái, thế nào cũng phải tạo ra chút tiếng động khiến Tần Nghiên chú ý mới được.
Tần Nghiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-duoc-noi/2097490/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.