Lúc này dì Triệu đưa đến một ly nước nóng, khiến bầu không khí tạm thời hòa hoãn lại. Dì Triệu cố gắng tạo đề tài trò chuyện, nhưng mỗi lần Đoạn Mặc Ngôn trả lời bà đều không vượt quá ba chữ, rất nhanh bà dì đã bại trận.
Tiêu Tiêu thừa dịp rãnh rỗi, phân tâm đi kiểm tra bài tập tiếp.
Tiểu Hiên Hiên nằm trong lòng Tiêu Tiêu từ từ ngủ thiếp đi, dì Triệu thấy thế, đứng lên bế nó về phòng.
Tiêu Tiêu tranh thủ cười với Đoạn Mặc Ngôn một cái, “Anh Đoạn anh ngồi một chút nhé, chờ em kiểm tra xong các bài tập này, chút nữa cho đám nhóc sửa lại thì bọn chúng có thể thả lỏng mà chơi đùa rồi.”
“Ừm.” Đoạn Mặc Ngôn đáp một tiếng, ngồi bên cạnh không nói tiếng nào.
Tiêu Tiêu cúi đầu kiểm tra một hồi, đột nhiên dường như nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu đề nghị: “Anh Đoạn này, không bằng anh cũng đến giúp em kiểm tra mấy cuốn bài tập đi được không? Chỉ là bài tập toán của lớp một lớp hai tiểu học thôi, xem xem tụi nhỏ có viết sai hay không là được rồi.” Cô vừa nói, vừa rút mấy cuốn vở luyện tập toán trong số đó đưa cho anh.
Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày, thế mà ngón trỏ thật sự chọn một cuốn để xem.
Tiêu Tiêu vừa kiểm tra bài tập trong tay mình vừa liếc trộm anh, quả thật cô có dùng một chút tâm tư trong đó, đưa cho anh xem đều là bài tập của những đứa trẻ gọn gàng nhất nghiêm túc nhất trong viện.
Đoạn Mặc Ngôn rất nhanh đã xem xong một quyển, Tiêu Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-gap-khong-nen-duyen/168136/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.