Quan hệ của Kỷ Tử Mân với mẹ mình là Lữ Diêu rất khó diễn tả.
Lúc gặp nhau tuy không đến nỗi nóng nảy tranh chấp nhưng cũng sẽ không nhiệt tình ôm ấp, càng không có xưng hô ‘mẹ yêu’, ‘con ngoan’ gắn thêm mấy gợn sóng buồn nôn phía sau.
Kỷ Tử Mân sinh ra với Kỷ Lễ Dương chính là bảo vật trời ban, nhưng với Lữ Diêu lại là ngoài ý muốn, cũng là bóng đèn công suất lớn làm người ta đau đầu giữa chị và chồng.
Trong mắt người ngoài, Kỷ Tử Mân và Lữ Diêu có thể là đồng nghiệp giúp đỡ nhau trong công việc, bạn bè tôn trọng nhau trong sinh hoạt, nhưng tuyệt đối không phải đôi mẹ con tình cảm. Nếu không nói ra quan hệ ruột thịt của hai người sẽ không ai nghĩ đến điều này.
Trước kia có Kỷ Lễ Dương ở giữa hòa giải, bây giờ đã ngăn cách cả một đại dương, không thấy mặt sẽ không việc gì.
Kỷ Tử Mân bất ngờ nghe thấy ‘tin tức cơ mật’ của Kiều Hải Tinh thì cười lạnh trong lòng. Trở về tảo mộ thì không sao, đây là ăn ý hàng năm của cậu với mẹ, nhưng nếu quay về gây phiền toái… Xin lỗi, cậu sẽ không ngồi nhìn đâu.
Ngôn Hành là người của cậu, cũng dám bắt nạt trên đầu cậu? Kỷ Tử Mân có thể tôn trọng mẹ mình, nhưng không có nghĩa sẽ chịu để bà dùng thân phận này chèn ép suy nghĩ của cậu.
Chiều hai ngày sau, Kiều Hải Tinh bỗng xồng xộc chạy vào phòng, gào lên thảm thiết:
- Tiểu P! Có chiếc xe màu vàng đang chạy đến đây, Diana đến rồi!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-he-phong-bi/1180116/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.