“…Đây không phải là do em làm.” Diêu Nhất vội vàng giấu quyển tạp chí ra sau lưng.
Thầy giáo dạy Văn hừ một tiếng: “Là sách Văn tự rơi xuống, rồi tự nó bọc lại quyển sách cũ này sao?”
Diêu Nhất nhìn thấy sắc mặt thầy giáo dạy Văn càng lúc càng khó coi, lập tức đem Tần Lịch ra làm “con mồi”: “Đây là sách của Tần Lịch, bìa sách Văn cũng là của cậu ấy, không liên quan gì đến em ạ.”
Với nguyên lý “chết bạn không chết tôi”, Diêu Nhất vẫn rất rõ ràng, không chút hối hận khi “đưa Tần Lịch ra làm vật tế thần”.
“…” Tâm trạng thầy giáo dạy Văn cũng không khá hơn, lại biết thêm một học sinh có thái độ không tốt với môn Văn, ai mà vui nổi?
“Ha ha ha, lát nữa, lão Chu, anh đi dạy dỗ thằng nhỏ đó đi.” Lão Hàn thấy sắc mặt của thầy dạy Văn càng lúc càng đen, liền cười ha hả, “Chúng ta bàn việc chính trước đã, Diêu Nhất à, em về trước đi, chuyện tạp chí thầy phải đi hỏi đàn anh khóa trên của em.”
Diêu Nhất lập tức quay người chạy ra ngoài, sợ bị thầy dạy Văn nhìn thêm một lần nữa.
Vừa vào lớp, Diêu Nhất lập tức đưa quả bom nóng bỏng đó lại cho Tần Lịch, đồng thời “dự báo trước” một cách thân thiện: “Thầy dạy Văn biết chuyện cậu dùng sách Văn để bọc tạp chí toán rồi đó.”
Tần Lịch từ từ ngẩng đầu lên khỏi đống bài tập, nhìn Diêu Nhất trước mặt một lúc, rồi lạnh lùng nói: “Sao thầy dạy Văn lại biết?”
Diêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-hoc-nua-yeu-thoi-hong-thu-bac/418274/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.