“Vậy thứ Hai tuần sau mình mang đến cho cậu nhé?” Diêu Nhất vui mừng, tinh thần phấn chấn nói.
Con búp bê đó Diêu Nhất để ở biệt thự trên núi Lộc Cốc, cuối tuần phải tới đó một chuyến.
“Được.” Phó Xuyên nhẹ nhàng đồng ý.
Đến thứ Năm, bố mẹ Diêu đã trở về sau chuyến công tác. Diêu Nhất đang ngồi làm bài tập trong phòng khách, nghe thấy tiếng chìa khóa kêu loảng xoảng bên ngoài, dường như người ngoài cửa đang rất vội vã.
“Nhất Nhất, bố mẹ về rồi đây.” Lâm Tú Ngọc vừa bước vào cửa đã lớn tiếng gọi, hoàn toàn không hợp với khí chất thanh lịch của bà.
“Bố, mẹ.” Diêu Nhất đặt sách xuống, đứng dậy định ra đỡ đồ đạc trên tay bố Diêu.
Nhưng Lâm Tú Ngọc đã chặn lại: “Đầu gối con còn bị thương, đừng động đậy lung tung làm gì.”
“Ồ, con khỏi hẳn rồi.” Diêu Nhất hồn nhiên đáp.
“Khỏi cái gì mà khỏi, để mẹ xem nào.” Lâm Tú Ngọc liếc mắt ra hiệu cho bố Diêu mang đồ đi cất.
Diêu Nhất bị ép ngồi xuống sofa. Sau khi hỏi rõ là chân nào, Lâm Tú Ngọc bắt đầu xắn ống quần con gái mình lên kiểm tra.
Dù đã qua mấy ngày mảng bầm tím vẫn chưa tan hết, dấu vết trên đó vẫn còn rõ ràng.
“Mẹ, không đau nữa mà.” Diêu Nhất thấy Lâm Tú Ngọc im lặng mãi, lúng túng nói.
“Bị thương ra thế này, nếu không phải Tiểu Phó nói với mẹ, con định giấu bố mẹ luôn đúng không?” Lâm Tú Ngọc không hài lòng nói.
Diêu Nhất vội vàng giải thích: “Nhưng con khỏi rồi mà, hơn nữa, Phó Xuyên còn đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-hoc-nua-yeu-thoi-hong-thu-bac/420591/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.