Tinh thần của ta xuống thấp nặng nề. Trong cung một chút cũng không có hứng thú.
Cả ngày bồi Hoàng thượng trò chuyện, nhàn rỗi thì ngắm hoa, thi thoảng cùng Đoan phi đấu đá tâm cơ, không có việc gì mới lạ.
Tin tức từ chiến trường truyền về, tựa hồ cũng không có gì quan trọng.
Triều đình, cung nội một mảnh yên bình. Nhưng mà sóng êm gió lặng đến mấy cũng luôn luôn ẩn chứa một vài tia kịch liệt.
Tóm lại là, cái gì nên đến cũng phải đến.
“Dư Tướng quân phu nhân cầu kiến!” Lưu Nguyệt hồi báo.
“Dư Tướng quân phu nhân?” Ta lấy tay khảy khảy mấy bông hoa hồng trước mặt.
“Dạ, chính là Dư Tướng quân phu nhân!”
Tay của ta run lên. Cô ấy đến làm gì?
“Mời vào!”
Nữ tử ôn nhu tiến vào, trong mắt ẩn chứa sầu lo.
Tim nhảy lên một cái. Hay là đã xảy ra chuyện gì? “Dư phu nhân hôm nay tiến cung có chuyện gì thế?”
Cô lập tức quỳ xuống: “Xin nương nương cứu mạng!”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Ta có chút không kiềm chế nổi.
Cô nhìn ta, ánh mắt tín nhiệm hoàn toàn. “Phu quân bảo với tôi nương nương là người trí tuệ vô song và đáng tin cậy!”
Thấy cô mở miệng, ta bình tĩnh lại, chờ nghe cô nói tiếp. Phu quân? Hừ!
“Phu quân sai thân tín lén lút từ chiến trường truyền về tin tức. Tiếp viện lẫn tiếp tế cho quân đội vô cùng thiếu thốn, nhưng tấu chương đã gửi rất nhiều lần, triều đình thủy chung vẫn không có hành động. Phu quân cảm thấy có điều kỳ quái, cho nên âm thầm sai người hồi phủ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-hoi-han/299436/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.