Vẫn chưa kịp làm thì đã trôi qua. Đêm nay, chỉ còn một mình anh ngồi ăn năn, hối hận.
Vẫn chưa kịp nói thì cũng đã trôi qua. Đêm nay, chỉ còn một mình anh ngồi ngơ ngác.
Thiên trường địa cửu là gì? Vẫn chưa kịp suy nghĩ thì những lời thề xưa đã sụp đổ.
Sánh cùng thiên địa là gì? Vẫn chưa kịp ước hẹn thì sự mong chờ đã theo gió bay.
Nỗi đau đến không cách nào quay lại được nữa, anh đã đâm lao theo lao nên đành một mình gặm nhấm nỗi đau.
Đau đớn đến ân hận. Anh thất lạc cả linh hồn, chỉ còn nỗi cô đơn!
—“Không kịp”
Văn Văn và Lý Cường đang đi đi lại lại trong phòng.
Cô đưa mắt nhìn quanh phòng rồi hỏi: “Sao hôm qua không gọi điện cho em?”
Lý Cường đáp: “Anh tưởng nếu không gọi thì em cũng đến tìm anh.”
Cô quay đầu lại nhìn: “Không phải trước đây anh đều gọi điện hẹn em sao?”
“Nhưng em đã là vợ anh rồi, còn mất công gọi em nữa sao?”
Mặt cô bực mình: “Bánh đến tay không còn thơm ngon nữa phải không?”
Anh chỉ liếc mắt nhìn cô không đáp.
Văn Văn: “Thế khi nào thì chúng ta mới chia tay được?”
Anh thở dài một tiếng: “Xem ra em vội quá nhỉ?”
“Em không muốn diễn mãi thế này, mệt lắm rồi.”
“Anh thì sao? Thiếp cưới đã phát rồi, muốn ly hôn cũng phải để kết hôn xong đã chứ?”
Cô thở dài gật đầu: “Thế này nhé, chúng ta sẽ cố đến lễ tình nhân năm sau?”
Dưới ánh đèn vàng, mặt mỗi người đều quay đi một hướng.
Trong phim trường, âm thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ket-hon-lieu-co-chet/84716/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.