“Sao anh lại đến đây?” Cố Liễu Liễu hạ giọng thúc giục anh: “Nhanh chóng đeo kính râm vào, có camera trong hành lang đấy.”
Giang Việt không động đậy, còn cầm kính râm gấp lại rồi treo trên ngực: “Bảo vệ ngoài cổng đang ngủ, không có thời gian xem camera.”
Thấy anh còn định tháo khẩu trang ra, Cố Liễu Liễu hoảng hốt lập tức ngăn lại, giọng nói cũng nhanh hơn nhiều: “Anh đến một mình à? Có ai đi cùng không? Nếu bị chụp ảnh thì sự nghiệp của em còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi!”
“Bị chụp ảnh chỉ khiến người ta nghĩ chúng ta đang yêu thật, tỷ suất người xem chương trình càng cao hơn.” Giang Việt cười đùa một câu, thấy Cố Liễu Liễu thật sự lo lắng, anh nói thêm: “Trợ lý đang ở dưới lầu, em cứ yên tâm đi.”
Cố Liễu Liễu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng mới nhớ ra phải hỏi chuyện chính: “Mà anh đến đây làm gì? Sao anh lại có địa chỉ nhà em? Có phải là dùng quyền lực đi tìm chương trình không?”
Lúc này cô như một con mèo đang nổi giận, người cong lại và đuôi dựng lên, chỉ cần Giang Việt nói điều gì khiến cô không vui, ngay lập tức móng vuốt sẽ vung vào mặt anh, không hề nương tay.
“Anh…” Giang Việt vừa mở miệng nói được một chữ, thì Cố Liễu Liễu đã ra hiệu cho anh im lặng.
Cố Liễu Liễu lắng tai nghe, tiếng bước chân đang ngày càng gần.
“Vào trong đi.”
Giang Việt ngạc nhiên: “Không cần đâu, chút anh sẽ…”
“Nhanh vào đi, đừng lề mề.” Cố Liễu Liễu kéo anh vào trong rồi đóng cửa lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ket-hon-that-kho-ket-thuc/2839477/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.