Cố Liễu Liễu đã kết bạn Wechat thành công với bà Văn Thu, mẹ của Giang Việt. Cô chưa kịp chào hỏi thì đã bị tấn công bởi những tin nhắn dồn dập, gần như không có khoảng cách, khiến cô cảm thấy hoảng sợ. Bà Văn Thu gõ phím nhanh ghê.
Văn Thu: [Liễu Liễu à, dì là mẹ của Giang Việt đây.]
Văn Thu: [Dì rất thích vai diễn của cháu trong “Xin anh nhất định phải yêu em”.]
Văn Thu: [Nhưng mà, nhân vật của cháu thực sự khiến người ta bực bội quá đi.]
Văn Thu: [Tuy nhiên, khi xem show thực tế của các cháu, dì thấy cháu rất dễ thương.]
Văn Thu: [Khi nào cháu có thể làm cộng sự với Giang Việt lần nữa? Dì biết tính Giang Việt không tốt lắm, ở bên nó chắc cháu chịu thiệt thòi nhiều lắm, nhưng nếu ở bên nhau lâu dài, cháu sẽ nhận ra rằng con trai của dì thực ra rất tốt bụng.]
Văn Thu: [Nhưng dì cũng tôn trọng quyết định của cháu, nếu không muốn hợp tác với Giang Việt nữa thì cũng không sao, Tư Ngạn cũng là một lựa chọn tốt, dì sẽ ủng hộ cháu!]
Cố Liễu Liễu nhớ rằng khi còn hẹn hò với Giang Việt, anh từng nói bà Văn Thu làm công tác hành chính tại một trường đại học, thường xuyên tiếp xúc với sinh viên, rất dễ dàng tiếp thu những điều mới mẻ.
Sau cuộc trò chuyện với Văn Thu vào tối hôm đó, Cố Liễu Liễu bị những lời nói ngọt ngào từ bà làm cho đỏ mặt.
Phong cách thể hiện của Văn Thu rất cởi mở, hoàn toàn trái ngược với tính cách kín đáo của Giang Việt.
Hai người trò chuyện một lúc, sau đó Văn Thu nói rằng bà biết Cố Liễu Liễu thường đi ngủ sớm khi không làm việc, nên bà chúc cô ngủ ngon.
Cố Liễu Liễu nhìn vào bức ảnh một chú thỏ nhỏ ôm mặt trăng và chúc ngủ ngon mà Văn Thu gửi tới, nghĩ thầm rằng quả thật là fan mama, cách cư xử giống hệt mẹ cô khi thúc giục cô đi ngủ hàng ngày.
---
Ngày hôm sau, Cố Liễu Liễu dành cả ngày để sắp xếp đồ đạc và hành lý chuẩn bị cho việc gia nhập đoàn phim.
Bên phía Giang Việt, anh nhờ quản lý Lưu Văn Đào gửi lời rằng hợp đồng hủy bỏ đã được bộ phận pháp lý xem xét và không có vấn đề gì.
Kể từ khi tin tức về việc chấm dứt hợp đồng được công bố, đã có nhiều công ty giải trí cả lớn lẫn nhỏ đều liên hệ để mời cô về.
Lưu Văn Đào đã gọi điện cho cô để bàn về việc ký hợp đồng, sau đó đề xuất với cô lựa chọn ba công ty để hẹn gặp mặt sau này.
Sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty, mọi việc đều phải do Cố Liễu Liễu và Đới Khả Khả tự lo liệu.
Đới Khả Khả đã đặt vé máy bay chuyến bay đêm muộn tới thành phố B, hạng phổ thông, vì đó là chuyến rẻ nhất trong ngày.
Hai năm nay, Cố Liễu Liễu không có nhiều công việc, tuy tích lũy của cô nhiều hơn so với những người lao động cùng tuổi, nhưng trong giới giải trí thì lại không đáng kể. Trước khi có nhiều cơ hội hơn, cô vẫn cần phải chi tiêu tiết kiệm, bởi vì cô còn phải trả lương cho Đới Khả Khả.
Hai người bắt taxi đến sân bay quốc tế thành phố A, khi Đới Khả Khả cố gắng nhấc vali lên mà không nổi, cô ấy lặng lẽ rút lui và đứng một bên, nhìn Cố Liễu Liễu nhấc lên.
Cô ấy mím môi nói: “Sếp ơi, sau này em tập thể dục với chị nhé, tập luyện cơ tay thêm một tí.”
Cố Liễu Liễu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, bật cười nói: “Nếu là để khỏe mạnh thì chị không có ý kiến, nhưng nếu là để giúp chị xách hành lý thì không cần thiết đâu.”
Ai xách hành lý mà chẳng được, Cố Liễu Liễu không nghĩ rằng thuê trợ lý về là để làm những việc như thế này.
Họ đẩy xe hành lý đi vào trong, khi đang làm thủ tục lên máy bay, đột nhiên có năm, ấy sáu cô gái trẻ tiến đến.
Ban đầu họ đứng khá xa, không dám lại gần, sau một lúc lâu mới có người dẫn đầu tiến lên.
“Chị Liễu Liễu phải không?” Một cô gái mặc áo đỏ lớn gan hỏi.
Cố Liễu Liễu mỉm cười gật đầu, khi đang xếp hàng, cô quay đầu lại đùa với họ: “Có khác với trên màn hình nhiều không? Chị đâu có đeo khẩu trang.”
Lúc xuống xe, cô thấy trong sân bay không có nhiều người, nghĩ rằng danh tiếng của mình chưa đến mức gây xôn xao, nên cũng lười đeo khẩu trang.
“Không không, chị ở ngoài còn đẹp hơn ạ!”
“Còn gầy hơn trên màn ảnh nữa!”
“Gầy nhưng không hốc hác, thân hình của chị thực sự rất tuyệt vời.”
Mấy cô gái hùa theo nhau, khiến Cố Liễu Liễu và Đới Khả Khả không ngừng cười.
“Các em đi du lịch sau khi thi đại học xong à?” Cố Liễu Liễu nhìn thấy mỗi người đều kéo theo một vali nhỏ, nhớ lại cảnh mình đi chơi với bạn cùng phòng hồi đại học.
“Vâng ạ, em cũng đăng ký vào trường A.” Cô gái mặc áo đỏ cười tươi: “Chị ơi, sau này đến lễ kỷ niệm của trường, chị có quay lại không?”
Cố Liễu Liễu cười: “Có lẽ khi nào chị nổi tiếng thì trường mới mời.”
Sau khi hoàn tất thủ tục lên máy bay, thấy thời gian còn sớm, cô đã ký tặng cho từng cô gái đứng ở bên ngoài.
Không lâu sau, có thêm một vài người hiếu kỳ đứng lại xem.
Trong đó có một người rất phấn khích khi thấy cô, cầm điện thoại chạy tới, đứng cách vài người mà gọi cô: “Con gái! Con đã chấp nhận lời mời kết bạn của mẹ chồng chúng ta chưa?”
Cố Liễu Liễu khựng lại khi đang ký tên, ngẩng đầu lên nhìn cô gái một chút, câu này thật khó trả lời.
“À... là mẹ của anh Việt, xin lỗi chị Liễu Liễu, em quen miệng rồi.” Cô ấy nhận ra rằng câu hỏi của mình có thể khiến Cố Liễu Liễu khó xử, nên lập tức cảm thaya ngượng ngùng mà lè lưỡi.
“Chấp nhận rồi.” Cố Liễu Liễu đáp, rồi chụp ảnh chung với họ.
“Thôi được rồi, thời gian gần hết rồi, chúng tôi phải vào trong thôi.” Đới Khả Khả nhắc nhở.
“Liễu Liễu, tạm biệt.”
“Tạm biệt, cố gắng làm việc nhé! Con gái yêu quý của chúng tôi phải cố gắng nổi tiếng nhé!”
Cố Liễu Liễu lần lượt đáp lại, cuối cùng nhìn mấy cô gái trẻ đi du lịch, dặn dò: “Các em ra ngoài chơi thì phải cẩn thận đấy nhé.”
“Vâng! Yên tâm đi, chúng em về sẽ đi tập thể hình, theo thần tượng mà, chắc chắn sau kỳ nghỉ hè có thể xách vali size 28 bằng một tay.”
Chào tạm biệt mấy fan nhỏ xong, Cố Liễu Liễu lấy khẩu trang từ trong túi ra rồi đeo lên.
Mặt mày Đới Khả Khả tràn đầy phấn khích đi theo bên cạnh cô: “Em không ngờ, chị có thể được người ta vây quanh xin chữ ký ở sân bay đấy!”
Cố Liễu Liễu vỗ vai cô ấy: “Bình tĩnh, sau này những ngày bị hàng trăm người vây quanh phải cần bảo vệ duy trì trật tự sẽ còn nhiều, em nên sớm làm quen đi.”
Đới Khả Khả liếc cô một cái: “Sếp à... vừa nãy chỉ có mười một người thôi, chị cũng không cần tưởng tượng nhiều đến thế.”
Phòng chờ không đông người lắm, khi Cố Liễu Liễu đi qua cửa phòng chờ VIP, vô tình nhìn thấy Lật Đường đang ngồi bên trong.
Lật Đường cũng nhìn thấy cô, cô ta tháo kính râm xuống, gọi trợ lý tới nói gì đó.
Chẳng mấy chốc, trợ lý Tiểu Vân từ phòng chờ VIP bước ra, đi về phía Cố Liễu Liễu.
“Liễu Liễu, chị Đường nói chị cũng có chút danh tiếng rồi, ngồi hạng phổ thông thì bất tiện lắm, mời chị vào phòng chờ VIP nghỉ ngơi.”
Tiểu Vân chính là người ở hành lang của câu lạc bộ lần trước, giờ đây nụ cười của cô ta khiến Cố Liễu Liễu cảm thấy buồn nôn.
Tính tình Đới Khả Khả thẳng thắn, liếc cô ta một cái đầy khó chịu: “Không cần đâu, chúng tôi làm sao có danh tiếng lớn như chị Đường? Không có cái gì là bất tiện cả.”
Cố Liễu Liễu nhếch môi: “Không cần đâu, giúp tôi cảm ơn chị ấy, cô quay lại đi.”
Tiểu Vân vẫn không chịu bỏ cuộc: “Chị Đường biết tiền thù lao của chương trình thực tế của chị chưa nhận được, chị ấy có thể giúp chị nâng hạng ghế.”
Cố Liễu Liễu bắt đầu cảm thấy phiền: “Tôi đã nói là không cần.”
“Nhưng mà…”
Tiểu Vân còn định nói gì đó, đột nhiên thấy có người từ phòng chờ VIP tiến về phía này.
“Sếp, hình như là người của Hòa Duyệt.” Đới Khả Khả nói khẽ.
Đó là Lăng Tĩnh Thù và quản lý của cô ấy, Liễu Phương Hoa, Lăng Tĩnh Thù được trợ lý đi cùng vào phòng chờ VIP, còn Liễu Phương Hoa một mình đi về phía Cố Liễu Liễu.
Hòa Duyệt là một công ty lớn trong giới giải trí, chủ yếu phát triển mảng phim ảnh, các tác phẩm IP được chuyển thể hoặc tự sản xuất của họ đều được đánh giá rất cao trong ngành, còn Liễu Phương Hoa là người quản lý hàng đầu của Hòa Duyệt.
Tuy nhiên, dù Liễu Phương Hoa giỏi trong việc phát hiện tài năng và tạo dựng tên tuổi cho các diễn viên, nhưng gu chọn người của cô ấy lại khá lạ lùng, các nữ diễn viên mà cô ấy từng quản lý đều nhanh chóng kết hôn.
Lăng Tĩnh Thù là một ngôi sao mới mà cô ấy vừa ký hợp đồng vào năm ngoái, ngay trong năm đầu tiên, bộ phim đầu tiên đã giúp Lăng Tĩnh Thù giành giải thưởng diễn viên mới xuất sắc tại một liên hoan phim có uy tín trong nước, hiện tại đang là nghệ sĩ số một trong tay Liễu Phương Hoa.
Cố Liễu Liễu đã thảo luận với Lưu Văn Đào vài ngày trước và cuối cùng quyết định chọn ba công ty để gặp gỡ, trong đó có Hòa Duyệt.
Liễu Phương Hoa cũng đã rất tích cực liên lạc với cô. Cố Liễu Liễu với Lăng Tĩnh Thù không đụng phong cách diễn xuất, nên sẽ không có chuyện cạnh tranh nội bộ.
“Liễu Liễu, em cũng bay đến thành phố B à?” Liễu Phương Hoa tiến đến, liếc nhìn Tiểu Vân.
“Vâng, chị Phương Hoa.” Cố Liễu Liễu đứng lên và chào cô ấy.
“Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể trò chuyện trên máy bay.” Liễu Phương Hoa chỉ vào vé của cô: “Có thể cho chị xem vị trí của em không?”
Cố Liễu Liễu đưa vé qua, Liễu Phương Hoa nhìn qua và lập tức gọi trợ lý tới để giúp Cố Liễu Liễu nâng hạng ghế.
“Đi thôi, còn một lúc nữa mới đến giờ lên máy bay. Gần đây Tĩnh Thù đang theo dõi chương trình thực tế của em và Giang Việt, cô ấy vừa mới nói muốn gặp em đấy.”
Liễu Phương Hoa liếc nhìn Tiểu Vân: “Cô còn đứng đó làm gì? Cầm hành lý đi đi!”
Tiểu Vân cảm thấy hơi bối rối, cứng nhắc trả lời: “Tôi không phải là trợ lý của cô ấy.”
“Đi thôi, chị Phương Hoa, em là trợ lý của Liễu Liễu, em tên là Khả Khả.” Đới Khả Khả đứng dậy với chiếc ba lô trên lưng, tay cầm hai chai nước khoáng, mỉm cười nhìn Cố Liễu Liễu: “Sếp, đi thôi?”
Liễu Phương Hoa nhìn cô, mỉm cười nói: “Trợ lý của em thật đáng yêu, giống em đấy.”
Một nhóm người tiến vào phòng chờ VIP, trong phòng chỉ có Lật Đường và Lăng Tĩnh Thù đang ngồi ở hai góc khác nhau, trông có vẻ không hòa hợp.
Cố Liễu Liễu bước vào phòng chờ trước, Lật Đường thấy Cố Liễu Liễu thì lập tức đặt iPad xuống.
“Liễu Liễu, đừng khách sáo với tôi. Đã gặp nhau ở sân bay rồi, dù sao trước đây tôi cũng là đàn chị của cô, làm sao tôi có thể để cô ngồi ở hạng phổ thông được?” Cô ta nói như thể rất nhiệt tình, nhưng vào tai Cố Liễu Liễu lại có chút châm chọc.
Cố Liễu Liễu không để ý đến cô ta, đi thẳng về phía Lăng Tĩnh Thù.
Sau khi có thêm một số người vào phòng chờ, Lật Đường mới nhận ra Liễu Phương Hoa đang đi theo.
Liễu Phương Hoa liếc qua cô ta, rồi trực tiếp đi về phía Lăng Tĩnh Thù, và mời Cố Liễu Liễu ngồi xuống.
Lật Đường cảm thấy hơi ngượng, nhìn họ một lát rồi im lặng.
Bên kia, Lăng Tĩnh Thù thấy Cố Liễu Liễu thì nhanh chóng tháo kính râm xuống, vui vẻ nói: “Chào Liễu Liễu!”
“Chào cô.” Cố Liễu Liễu ngồi ở vị trí đối diện cô ấy.
“Tôi rất thích chương trình thực tế của cô! Cô và Giang Việt có phải là…” Lăng Tĩnh Thù hạ giọng hỏi.
Cố Liễu Liễu không biết cô ấy muốn nói gì, lập tức vội vàng cắt ngang: “Chúng tôi là bạn bè.”
Lăng Tĩnh Thù nghe vậy thì có vẻ hơi thất vọng: “À— Tôi cứ tưởng có thể thành thật đó.”
Liễu Phương Hoa chỉ vào kịch bản trong tay Lăng Tĩnh Thù: “Tập trung vào việc của mình đi.”
“Vâng…” Lăng Tĩnh Thù mím môi, rồi đeo tai nghe chống ồn lên, tiếp tục đọc kịch bản.
“Trước đây chị định sẽ hẹn gặp mặt em sau khi về từ thành phố B trở về, không ngờ lại có cơ hội gặp ở sân bay.”
Trước đây, Liễu Phương Hoa chủ yếu chú ý đến giá trị sau chương trình thực tế của Cố Liễu Liễu, nghĩ rằng nên tiếp xúc với cô, nhưng khi gặp mặt, cô ấy cảm thấy Cố Liễu Liễu có triển vọng đi xa hơn. So với đàn chị cũ của cô, Lật Đường, người chỉ biết khoe khoang và không kiềm chế được h*m m**n trần tục, thì sự bình tĩnh của Cố Liễu Liễu quả là hiếm có.
“Em đi thành phố B có công việc sao?”
“Vâng, em đang quay phim “Gió nổi hoa rơi” của đạo diễn Phương Quang Vĩ.”
Cố Liễu Liễu nói nhỏ với Liễu Phương Hoa, nhưng Tiểu Vân vẫn đứng cách họ vài bước, khiến cô cảm thấy không thoải mái.
“Ồ... Ông ấy khá giỏi trong việc đào tạo diễn viên, thực ra nếu vai phụ nổi bật thì cũng không kém vai chính đâu.”
Như Lật Đường, chỉ là một cái vỏ rỗng, thường bị các vai phụ có kỹ năng diễn xuất áp đảo.
Chẳng bao lâu, trợ lý của Liễu Phương Hoa đã xong việc nâng hạng ghế và đến nhắc nhở rằng họ có thể lên máy bay.
Liễu Phương Hoa đã đổi chỗ ngồi với người khác, giờ ngồi cạnh Cố Liễu Liễu.
Hai người trò chuyện một lúc, vì thời gian đã muộn, Cố Liễu Liễu cũng quá mệt nên đã ngủ trước.
Cô ngủ đến lúc máy bay sắp hạ cánh, tiếp viên hàng không đến đánh thức cô.
Cố Liễu Liễu nhìn xung quanh, thấy Liễu Phương Hoa vẫn đang đọc kịch bản.
“Chị không ngủ sao?” Cố Liễu Liễu ngáp.
“Ừ, chị ngủ ít, đang giúp Tĩnh Thù chọn kịch bản.”
Cố Liễu Liễu thấy lạ, theo hiểu biết của cô, những người quản lý một nhóm nghệ sĩ thường không trực tiếp giúp diễn viên xem kịch bản.
Kịch bản thường có người chuyên trách duyệt, cuối cùng quản lý sẽ cân nhắc dàn diễn viên và đối tượng hợp tác trước khi quyết định chọn phim.
Nhận thấy sự ngạc nhiên của Cố Liễu Liễu, Liễu Phương Hoa cười: “Có phải em nghĩ chị là quản lý khá tốt? Có muốn ký hợp đồng không?”
Cố Liễu Liễu cười và tán thưởng vài câu, nhưng không bày tỏ ý định một cách rõ ràng.
Sau khi xuống máy bay, Lăng Tĩnh Thù phải vội đến địa điểm hoạt động, còn Lật Đường có người đón riêng.
Cố Liễu Liễu và Đới Khả Khả bắt taxi đến đoàn phim, rồi liên hệ với người phụ trách hậu cần và thuê một phòng đơn tại khách sạn.
Sau khi nghỉ ngơi vài giờ, chiều hôm đó, cô đến phim trường để thử tạo hình trang phục.
Hiện tại các vai nữ hai và nữ ba vẫn chưa được xác định, phó đạo diễn để cô thử hai bộ trang phục mang hai phong cách khác nhau, rồi chụp ảnh lại gửi về để thảo luận.
“Cô đã xem qua kịch bản chưa? Cô muốn đóng vai nào?”
Vai nữ hai và nữ ba là hai nhân vật hoàn toàn khác nhau, nữ hai là một trong những phản diện chính, bị nữ chính vô tình làm tổn thương khi còn nhỏ và sau đó trở thành kẻ thù của nữ chính suốt cả câu chuyện.
Ngược lại, vai nữ ba có nhân cách phong phú hơn, dám yêu dám hận, có phần hào sảng, và yêu cầu kỹ năng võ thuật, các cảnh đánh đấm phải mượt mà đẹp mắt.
“Vai nữ ba.” Mặc dù vai này có ít cảnh hơn nữ hai khoảng hai trăm cảnh.
Phó đạo diễn gật đầu: “Đạo diễn Phương cũng nói vậy.”
“Nhưng nữ hai hiện tại chưa được xác định, diễn viên cũng chưa nổi tiếng như cô. Ban đầu chúng tôi nghĩ rằng nếu Đinh Thư Lệ biết vai nữ hai chưa được xác định, thì có lẽ sẽ không đồng ý để cô nhận vai nữ ba…” Phó đạo diễn mỉm cười đưa cho cô một ly cà phê: “Thế này thì tốt, đã hủy hợp đồng rồi.”
Cố Liễu Liễu cười: “Số lượng cảnh không quan trọng, quan trọng là xây dựng nhân vật.”
“Ừm, đúng vậy.” Phó đạo diễn đứng dậy đưa cô ra ngoài: “Về chờ tin tức đi, nếu không có gì bất ngờ thì buổi chiều ngày mai sẽ quay thử, ngày kia chính thức bắt đầu quay.”
---
Tối hôm đó, Cố Liễu Liễu nhận được thông báo từ bộ phận điều phối của đoàn phim, tên tiếp theo của Cố Liễu Liễu là Phùng Triều Nhược, vai nữ thứ ba.
Cảnh quay thử là phần đối đầu giữa nữ ba và nữ chính, cũng là một cảnh quay quan trọng thể hiện sự chuyển biến trong nhân vật nữ ba.
Cố Liễu Liễu vừa mới sắp xếp lại logic của vai diễn, còn tưởng rằng có thể bắt đầu làm quen từ những cảnh nhóm, nhưng không ngờ lại phải ngay lập tức vào phần cao trào của nhân vật.
Cô cảm thấy hơi căng thẳng, luyện tập kịch bản với Đới Khả Khả suốt cả đêm.
Đến buổi trưa hôm sau, Cố Liễu Liễu đến làm tóc và trang điểm theo thời gian trong thông báo.
Hình ảnh của Phùng Triều Nhược theo phong cách trung tính, yêu cầu trang phục khi quay cảnh đánh đấm phải gọn gàng, nên khi thử trang điểm, cô mặc một bộ vest màu trắng nhạt.
Ngày hôm nay, cảnh phim mà cô sẽ tham gia quay là một trong số ít lần Phùng Triều Nhược xuất hiện với hình ảnh của một thiếu nữ. Trang phục do nhóm tạo hình gửi cho cô xem khi xác nhận kích thước cơ thể là một chiếc váy màu xanh băng.
Mặc dù là váy, nhưng lại không có vẻ ngọt ngào của một cô gái nhỏ mà là sự thanh lịch và tao nhã.
Tuy nhiên, khi đến đây, cô lại thấy một chiếc váy màu hồng nhạt.
“Sao lại đổi thành cái này?” Cố Liễu Liễu hỏi người tạo hình.
Tính cách của Phùng Triều Nhược khá lạnh lùng, chiếc váy màu xanh băng kia phù hợp với nhân vật của cô hơn nhiều.
Chiếc váy hồng nhạt này, mặc dù có kiểu dáng đáng yêu, nhưng nếu Phùng Triều Nhược mặc vào thì sẽ không còn vẻ phóng khoáng nữa.
Người tạo hình mang một túi ghim đến, có vẻ khó xử: “Hôm qua Lật Đường nói chiếc váy màu xanh băng đó đẹp, nên cô ấy đã lấy đi…”
Cố Liễu Liễu nhíu mày: “Cái này là cô ta đổi sang?”
Thấy người tạo hình gật đầu, Cố Liễu Liễu lập tức hiểu ra.
Chiếc váy màu hồng nhạt này phù hợp với nhân vật nữ chính hơn.
“Thôi, tôi sẽ đổi.” Cố Liễu Liễu cầm váy đi vào trong, dù sao Lật Đường cũng là nữ chính, hỏi nữ ba và lấy đi một bộ đồ cũng chẳng ai có thể nói được gì.
Người tạo hình giúp Cố Liễu Liễu thay đồ, khi vừa thắt xong lớp lót, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Mở cửa ra, thấy trợ lý của Lật Đường cầm theo chiếc váy màu xanh băng.
Tiểu Vân cứng ngắc đưa váy cho người tạo hình: “Chị Lật Đường nói vẫn nên mặc chiếc váy màu hồng, chiếc váy này mặc lên không đẹp.”
Cố Liễu Liễu không còn cách nào khác, chỉ đành phải đổi lại váy, rồi đưa ra ngoài.
Sau khi đóng cửa lại, người tạo hình giúp cô mặc váy mới.
Người tạo hình thắt eo cho cô, dùng tay đo lường: “Váy đã được điều chỉnh theo kích thước của cô, cô còn gầy hơn cả Lật Đường.”
Thảo nào...
Thì ra là không mặc vừa nên mới trả lại.
Đến hiện trường, trong khi chờ đội ngũ đạo cụ chuẩn bị cảnh, Cố Liễu Liễu và Lật Đường ngồi một bên xem kịch bản.
Phương Quang Vĩ tiến tới, kéo một cái ghế đến rồi ngồi xuống: “Mấy ngày nữa đoàn “Trái Tim Rung Động” sẽ đến quay phim à? Lý Ngôn vừa mới gọi điện cho tôi.”
Lật Đường và Cố Liễu Liễu đều ngẩng đầu lên, Lật Đường háo hức hỏi: “Vậy có phải là sẽ quay cảnh thăm đoàn không? Thầy Giang lần này sẽ đến thành phố B ghi hình sao?”
Tập thứ hai dự kiến là Giang Việt sẽ đến thành phố B thăm Lật Đường, nhưng Giang Việt bên đó không muốn đến thành phố B, nên Lật Đường phải bay về thành phố A để ghi hình.
“Đúng vậy.” Phương Quang Vĩ suy nghĩ một chút: “À, cộng sự của cô Lật Đường, cái gì Hoàng đó, không quay nữa đúng không?”
Lật Đường ngẩn ra: “Hoàng Tư Ngạn à? Tôi không rõ.”
“Ừ, Hoàng Tư Ngạn chỉ tham gia hai tập đầu.” Cố Liễu Liễu tiếp lời: “Đạo diễn Phương, Hoàng Tư Ngạn là cộng sự của tôi.”
Phương Quang Vĩ ngẩn ra, nghĩ một lát: “Không đúng, Lý Ngôn nói là sẽ quay cảnh Giang Việt đến thăm cô, còn nhờ tôi gửi bảng thông báo của cô.”
“Ôi đúng rồi! Anh ấy nói cái gì đó về việc đổi bạn diễn, tôi cũng không hiểu rõ.”
Phương Quang Vĩ không hiểu rõ các quy tắc phức tạp của chương trình thực tế, vung tay nói: “Dù sao thì Giang Việt sẽ đến thăm cô, Lý Ngôn nói là cần phải quay cảnh bất ngờ, Liễu Liễu, cô nhớ phải phối hợp với họ đấy, diễn xuất một chút sự bất ngờ nhé.”
--------------------
Lời của tác giả:
Lý Ngôn: Tôi muốn quay sự bất ngờ tự nhiên của Cố Liễu Liễu khi thấy Giang Việt!
Đạo diễn Phương: Liễu Liễu nhớ diễn bất ngờ nhé.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.