Đới Khả Khả đưa bánh xong thì trở về, còn tiện tay mang về cho Cố Liễu Liễu con chó lớn mà Giang Việt đã thắng được ở quầy bắn cung chiều hôm qua. Cô ấy ôm món đồ bước vào: “Sếp, lúc em đi lên thì gặp nhân viên của chương trình “Rung động”, họ bảo em mang cái này cho chị.”
Cố Liễu Liễu ngẩng đầu lên: “À, đúng rồi, chị suýt quên mất nó!”
Cô đi xuống giường mang dép lê vào, rồi bước tới chỗ của Đới Khả Khả và nhận lấy con chó, sau đó cô nhìn quanh: “Để ở đâu đây?”
“Để trên giường của chị đi, sờ cũng khá mềm.” Dù sao thì khi ở nhà, Cố Liễu Liễu cũng rất thích ôm đồ chơi đi ngủ, một nửa chiếc giường rộng một mét tám của cô chất đầy gấu bông.
“Không được, chưa giặt mà, không thể lên giường.” Cuối cùng Cố Liễu Liễu đặt con chó lên ghế dựa bên cửa sổ, sau đó cô tìm hai cái túi nilon lót ở phía dưới con chó, rồi dùng chiếc khăn mà mình mang theo đắp lên cho nó.
Đới Khả Khả nhìn Cố Liễu Liễu loay hoay một hồi, không khỏi ngạc nhiên, “Sao chị lại quý trọng đồ của thầy Giang thế?”
Những món đồ ở nhà của Cố Liễu Liễu đều bị vứt lung tung, cũng chưa thấy cô dùng chăn đắp cho đồ chơi bao giờ.
“Im đi, không liên quan đến anh ấy, chỉ tại trong phòng điều hòa lạnh quá.” Cố Liễu Liễu trừng mắt với Đới Khả Khả, nói với vẻ không vui: “Nhanh đi tắm rồi ngủ đi, hôm qua chị đã nghe thấy tiếng cười của em trong chăn rồi.”
“Hừ, mỗi lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ket-hon-that-kho-ket-thuc/2839492/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.