Khi hai người đang nhắc đến Lưu Văn Đào, Cố Liễu Liễu vừa ngẩng đầu lên, lập tức thấy anh ấy cùng vài người đàn ông khác đang bước ra khỏi thang máy.
“Anh Đào.” Cố Liễu Liễu đi ra ngoài cửa và chào hỏi anh ấy.
Lưu Văn Đào thấy tay và chân cô cũng băng bó, nên lập tức đổi hướng đi về phía cô.
Thấy cô và Đới Khả Khả đang ngồi trong phòng nghỉ, Lưu Văn Đào không ngừng tức giận: “Cô bị thương ở đâu? Sao lại ngồi ở đây? Họ không sắp xếp phòng cho à? Đoàn phim này điên rồi…”
“Không, không... Tôi không sao, không cần nằm viện đâu.” Cố Liễu Liễu nhanh chóng nói: “Tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, không gãy xương, thầy Giang bị nặng hơn đấy…”
Lưu Văn Đào thở phào nhẹ nhõm: “Không gãy xương là tốt rồi, sao không vào phòng cậu ấy mà ăn?”
“Anh ấy vừa có khách, tôi không muốn làm phiền.”
“Một phòng ngủ và một phòng khách, sẽ không cản trở việc gặp khách của cậu ấy đâu.” Lưu Văn Đào cười nhạt, rồi chế giễu: “Phó đạo diễn của mấy người vừa gọi điện cho tôi để khoe, bảo là đã sắp xếp cho thầy Giang một phòng bệnh lớn có một phòng ngủ và một phòng khách, giỏi thật.”
Cố Liễu Liễu biết anh ấy đang nói ai, phó đạo diễn đó đúng là có phần vụ lợi, tình người kém, cô cũng không thích.
“Tôi sắp về rồi, buổi chiều còn có vài cảnh quay tập thể, không thể làm ảnh hưởng đến tiến độ của người khác được. Tối tôi quay lại thăm thầy Giang sau, anh mau qua đó đi.”
Cố Liễu Liễu thấy cúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ket-hon-that-kho-ket-thuc/2839494/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.