“Anh và tổ chương trình thật sự trẻ con như nhau…” Cố Liễu Liễu lẩm bẩm một câu.
Sau đó, hai nhóm khách mời còn lại cũng đã “khóa” xong.
Cả ba nhóm đều sử dụng cùng một loại dây xích màu đỏ, chìa khóa đã được giao cho nhân viên bảo quản.
“Lát nữa khi bắt đầu, từ điểm xuất phát, các bạn sẽ chạy đến cờ đỏ, vòng một vòng quanh cờ, rồi chạy về điểm xuất phát.” Đạo diễn chỉ vào chiếc hộp trong tay nhân viên. “Ba chiếc chìa khóa các bạn vừa giao cho tôi đã được trộn lẫn với bảy chiếc chìa khác. Nhóm nào tuân thủ quy tắc, chạy về điểm xuất phát và tìm đúng chìa khóa mở dây xích trước sẽ giành chiến thắng.”
Cố Liễu Liễu nhìn qua hai nhóm bên cạnh, cô nghĩ mình và Giang Việt dù sao cũng đã từng được huấn luyện bài bản, chắc chắn hơn họ không ít. Cô đầy tự tin, nghĩ rằng đêm nay ở nhà nghỉ chắc chắn sẽ thuộc về họ.
“Thầy Giang, cố lên! Chúng ta chắc chắn sẽ làm được.” Cố Liễu Liễu giơ tay lên, muốn đập tay với Giang Việt.
Giang Việt chậm rãi đập tay với cô, anh cảm thấy tình thế không mấy khả quan, nhẹ giọng nói: “Trò chơi này chủ yếu là dựa vào may mắn, xem ai chọn được chìa khóa đúng trước.”
Cố Liễu Liễu không đồng ý: “Chúng ta không thể xui đến mức thử cả chín chìa đều không đúng đâu!”
Giai đoạn trước là để tranh thủ thời gian mở khóa, nên dù vận may không tốt chút cũng không sao.
Đạo diễn ra hiệu cho ba nhóm chuẩn bị. Giang Việt đưa tay ra, để Cố Liễu Liễu khoác lấy anh.
“Ba, hai, một... bắt đầu!” Đạo diễn vỗ tay, cả ba nhóm khách mời cùng bước về phía trước.
“Một hai, một hai, một hai…”
Nhóm của Cố Liễu Liễu và Giang Việt khá thuận lợi, ban đầu vì sự khác biệt về chiều dài bước chân giữa nam và nữ, họ có chút không đồng bộ. Nhưng Giang Việt nhanh chóng nhận ra vấn đề, điều chỉnh bước chân để phù hợp với Cố Liễu Liễu, chỉ vài bước là họ đã khớp nhịp.
Cặp đôi Bồ Đoàn bỏ xa hai nhóm còn lại. Kim Tịch Yểu và Cảnh Hành Chỉ thì bước chân chập chững, loạng choạng, suýt ngã vài lần. Nam Tuân và Vân Tô Úc thì khá hơn một chút, nhưng vẫn còn vấp váp.
Cố Liễu Liễu nghĩ đến những gì Vân Tô Úc đã nói với mình trước khi quay, thi thoảng lại quay đầu nhìn cô ấy.
Giang Việt nhận thấy cô thường xuyên quay đầu, khẽ nhắc nhở: “Tập trung đi nào.”
Hai người vòng qua cờ đỏ, hai nhóm kia mới chỉ đi được một phần tư chặng đường.
Chưa đi được bao xa, Cố Liễu Liễu nghe thấy tiếng “ây da” từ Vân Tô Úc. Cô lập tức ngẩng đầu, đúng lúc thấy Nam Tuân dùng hai tay ôm chặt cô ấy, cúi xuống hỏi xem cô ấy có bị trẹo chân không.
“Ô ô!” Cố Liễu Liễu khẽ kêu lên, dùng khuỷu tay huých Giang Việt, kích động nói: “Thầy Giang, nhìn kìa!”
Giang Việt ngẩng đầu nhìn qua, thấy Vân Tô Úc đỏ bừng tai, Nam Tuân giữ chặt cô ấy để giúp cô đứng vững, trong khi Kim Tịch Yểu và Cảnh Hành Chỉ tranh thủ cơ hội vượt lên.
“Em cũng muốn thử à?” Giang Việt cười hỏi cô.
“Không cần, em đi vững mà.” Cố Liễu Liễu xem xong trò vui, tập trung hơn hẳn: “Thầy Giang, chúng ta chuẩn bị chạy nước rút nào.”
“Được.”
Cố Liễu Liễu tăng tốc khẩu hiệu, hai người chạy nhỏ đến vạch đích. Cô hét lên vui mừng, quay lại nhìn hai nhóm còn lại vẫn còn rất xa, cảm thấy chiến thắng đã nắm chắc trong tay.
Giang Việt lấy một chiếc chìa khóa từ hộp, ngắm nhìn một lúc rồi cúi xuống: “Chìa nào cũng giống nhau, đường vân cũng không có gì đặc biệt, chỉ có thể thử từng chiếc.”
Cố Liễu Liễu: “Không sao, chúng ta cứ thử từ từ.”
Chiếc chìa đầu tiên không mở được, Giang Việt nhanh chóng đứng dậy đổi sang chiếc thứ hai.
Chiếc thứ hai vẫn không mở được, Cố Liễu Liễu trực tiếp đưa chiếc thứ ba cho anh, tiết kiệm thời gian đứng dậy.
Chiếc thứ ba cũng không mở được, hai người bắt đầu thấy sốt ruột.
Nhìn thấy hai nhóm còn lại đang loạng choạng tiến gần tới đích, Cố Liễu Liễu đưa chiếc chìa khóa thứ tư cho Giang Việt, rồi chắp tay cầu nguyện.
“Ê, hai người vẫn chưa mở được à?” Vân Tô Úc sau khi vấp ngã đã tìm ra cách đi đúng, nửa chặng sau tiến nhanh vượt qua nhóm còn lại.
Cô ấy tùy ý vớ lấy một chiếc chìa trong hộp, đưa cho Nam Tuân với giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh Tuân, đây này.”
Vân Tô Úc luôn giữ tâm trạng thoải mái, dựa vào bàn an ủi đồng đội: “Không sao đâu, bọn Liễu Liễu thử bốn cái còn chưa mở được nữa kìa. Với lại em cũng khá thích cắm trại, từ từ thôi…”
“Mở được rồi.” Nam Tuân ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Vân Tô Úc lập tức ngừng lời, ngay sau đó là tiếng “cạch” một cái, chân của cô ấy đã được tự do.
Cô ấy và Cố Liễu Liễu nhìn nhau trân trối: “Ừm... có lẽ ông trời đóng một cánh cửa, nhưng sẽ mở một cánh cửa sổ?”
Mặc dù họ không có khả năng vận động tốt như cặp đôi Bồ Đoàn, nhưng bù lại họ có vận may!
Vân Tô Úc nhận ra muộn màng, nhìn Nam Tuân: “Chúng ta về nhất hả?”
“Wow! Vậy chúng ta có thể chọn chỗ nghỉ trước.”
Nam Tuân kéo cô ấy sang bên cạnh: “Em nói nhỏ thôi, khoe khoang quá sẽ bị đánh đấy.”
Cố Liễu Liễu thở dài, sau đó kéo tay Giang Việt: “Anh đứng dậy nghỉ chút đi, ngồi xổm lâu quá rồi, để em thử nốt mấy cái còn lại.”
“Không cần.” Giang Việt đưa tay ra hiệu cô đưa chìa khóa cho anh: “Gần xong rồi.”
Tổng cộng có mười chiếc chìa, hai người đã thử bốn cái nhưng không mở được, Vân Tô Úc còn giúp họ loại trừ một cái sai. Chỉ còn lại năm cái.
Cố Liễu Liễu lúc này bình tĩnh lại: “Anh nói xem, liệu lều trại giờ có chất lượng tốt không nhỉ? Nửa đêm chắc không bị gió thổi bay đâu ha.”
“Không đâu.” Giang Việt đưa cho cô chiếc chìa thứ năm: “Cái này cũng không mở được.”
Chẳng mấy chốc, Kim Tịch Yểu và Cảnh Hành Chỉ cũng đến nơi.
Hai người họ nhìn bàn đầy những chiếc chìa xếp hàng, không khỏi cảm thấy thương xót cho cặp Bồ Đoàn.
“Em chọn một cái đi.” Cảnh Hành Chỉ nói.
Kim Tịch Yểu đếm số chìa khóa rồi lấy chìa khóa thứ năm từ bên trái và đưa cho anh ấy: “Con số may mắn của em.”
Cố Liễu Liễu nín thở, thì thầm: “Chẳng lẽ chỉ có tôi và thầy Giang là không mở được ngay lần đầu sao?”
Cảnh Hành Chỉ lắc đầu: “Không phải cái này.”
“Vậy đổi sang số may mắn của anh.” Kim Tịch Yểu lấy chìa khóa thứ sáu từ bên trái, cũng chính là cái mà Cố Liễu Liễu và họ vừa thử qua.
“Phù—” Cố Liễu Liễu quạt tay cho Giang Việt: “Thầy Giang cố lên, chúng ta vẫn còn cơ hội!”
Lời còn chưa dứt, Cảnh Hành Chỉ chậm rãi đứng dậy.
“Liễu Liễu, hai người hết cơ hội rồi.” Anh ấy lắc lắc chiếc dây xích trong tay, đùa giỡn với họ, “Có lẽ ông trời cũng muốn cặp đôi Bồ Đoàn bị khóa chặt, nên thử bao nhiêu chìa cũng không mở được.”
Giang Việt bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Cố Liễu Liễu: “Còn hai chìa khóa cuối cùng à?”
“Ừm.” Cố Liễu Liễu nắm hai chiếc chìa khóa trong tay, mỗi tay cầm một cái: “Lần này anh chọn đi, muốn cái nào?”
Giang Việt cười tươi hơn: “Thôi em cứ chọn đi, nếu không lát nữa em lại trách anh may mắn kém.”
Cố Liễu Liễu hừ một tiếng, đưa chìa khóa bên tay trái cho anh: “Em đâu có vô lý như thế chứ?”
Hai chiếc chìa khóa cuối cùng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh.
Vân Tô Úc vừa uống nước vừa trêu ghẹp Cố Liễu Liễu: “Cơ hội cuối cùng rồi, không biết là Liễu Liễu kém may mắn hay là quá kém may mắn đây?”
“Cạch.”
*Wow, mở được rồi!” Cố Liễu Liễu kéo Giang Việt đứng dậy, giả vờ lau giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt: “Thầy Giang, thật không dễ dàng gì, huhuhu.”
Giang Việt gập chiếc xích lại, đưa cho đạo diễn quay phim giữ làm kỷ niệm: “Cái này phải mang về làm kỷ niệm.”
Khi đoạn video này được phát sóng trên nền tảng trực tuyến, biên tập đã dành cho Giang Việt và Cố Liễu Liễu một sự tôn trọng lớn.
Trong phần chơi trước, trò chơi ba chân của hai người có nhạc nền máu lửa, máy quay bám sát từng bước chạy của họ, khiến khán giả không khỏi cảm động bởi tinh thần thi đấu của cặp đôi Bồ Đoàn, tựa như họ đang tham gia một giải đấu Olympic.
[Trò chơi này thực sự chơi như thế sao? Tôi cảm thấy hai đội bên cạnh mới là cách chơi đúng đắn.]
[Các cặp đôi khác: Ngã, đỡ nhau dậy, ôm nhau. Cặp đôi Bồ Đoàn: Chạy nào! Chạy nào! Mục tiêu của chúng ta là vô địch!]
[Họ dường như vừa chơi, lại dường như không chơi…]
[Không cần như vậy đâu… Không ai muốn xem các người giỏi thế nào, chúng tôi chỉ muốn xem các người ngã và ôm nhau lăn tròn trên cỏ mà thôi.]
Phần sau của video, nhạc nền chuyển sang phong cách vui nhộn với tốc độ gấp đôi, hình ảnh cũng được tua nhanh, kèm theo một bảng đếm số lần Giang Việt thất bại khi mở khóa.
[Hai người hiếu thắng chắc không ngờ lại thất bại ở vòng này đâu nhỉ? Biết thế ban đầu không cố sức làm gì, ha ha ha.]
[Nhìn vẻ mặt của Liễu Liễu từ tự hào chuyển sang thất vọng, thực ra ngủ trong lều cũng tốt mà, hai người còn có thể ra ngoài ngắm sao vào buổi tối.]
[Giang Việt à, anh nghe lời đi, đừng vùng vẫy nữa. Chiếc chìa khóa đã bị tôi nuốt rồi, cả đời này hai người đừng mơ mở được khóa.]
[Ông trời: Cậu muốn chìa khóa gì? Cái gì! Cậu muốn chìa khóa của cặp đôi Bồ Đoàn? Không cho!!!]
[Tuyệt vời, chìa khóa thứ chín đã mở được, đúng là một con số đẹp, báo hiệu rằng cặp đôi Bồ Đoàn sẽ bền lâu!]
[Chúc mừng cặp đôi Bồ Đoàn mãi mãi bên nhau!]
Theo thứ tự mở khóa, các đội sẽ được chọn chỗ nghỉ ngơi. Vân Tô Úc và Nam Tuân chọn căn nhà nghỉ tốt nhất, Kim Tịch Yểu nói muốn ở lều, còn lại hai chiếc xe du lịch được giao cho Cố Liễu Liễu và Giang Việt.
“Xe du lịch cũng tốt mà, bên trong có đủ mọi thứ.” Cố Liễu Liễu và Giang Việt đẩy vali về phía xe, hai chiếc xe du lịch của họ đỗ sát cạnh nhau.
Giang Việt giúp cô đưa hành lý lên xe, sau đó cả hai cùng đến xe của Giang Việt dùng bữa trưa.
Bữa trưa là món đơn giản do khu nghỉ dưỡng gửi tới, nhưng đã quá giờ trưa nên hai người không ăn nhiều.
Sau khi ăn xong, Cố Liễu Liễu xuống xe, nhờ nhân viên tháo micro rồi trở về xe nghỉ trưa.
Cô chợp mắt một lát, chưa đến bốn giờ chiều đã bị gọi dậy để phỏng vấn.
Cố Liễu Liễu mơ màng tỉnh dậy chỉnh lại tóc trang điểm, sau đó xuống xe và được đạo diễn dẫn đến nơi phỏng vấn.
Nơi phỏng vấn ngoài trời, bên cạnh một hồ nhân tạo.
Cố Liễu Liễu nhìn thấy ba người đàn ông đang câu cá ở đằng xa, tiện miệng hỏi đạo diễn: “Không phải đã dọn dẹp sạch sẽ rồi à? Sao vẫn còn người câu cá?”
“Nhóm thầy Giang đấy.” Đạo diễn bảo cô ngồi xuống ghế, quay phim đang điều chỉnh góc máy.
“Hả?” Nhóm thầy Giang?
Cố Liễu Liễu nheo mắt nhìn ra xa, người ngồi giữa mặc áo khoác màu kaki, đúng là Giang Việt, hai bên là Cảnh Hành Chỉ và Nam Tuân.
Ba người ngồi cạnh nhau, mỗi người một chiếc cần câu, không ai nói với ai câu nào, tất cả đều chăm chú nhìn phao nổi trên mặt nước.
Trước đây cô nghe nói đàn ông bất kể tuổi tác đều thích câu cá, ban đầu còn nghi ngờ kết luận này, bây giờ thì có hơi tin rồi. Ba người đàn ông bên hồ có độ tuổi cách nhau hơn mười năm, nhỏ nhất là Cảnh Hành Chỉ, người vừa mới tốt nghiệp đại học được vài tháng, mà vẫn có thể hoàn toàn hòa nhập vào hoạt động này.
Cố Liễu Liễu hoàn thành phỏng vấn xong, đi tới gọi Giang Việt.
“Đi phỏng vấn kìa.” Cô vỗ vai Giang Việt, sau đó háo hức cầm lấy cần câu của anh: “Đưa em, đưa em, anh câu được con nào chưa?”
“Chưa.” Giang Việt chỉ vào chỗ đồ bên cạnh: “Em ngồi đây, có gì thì hỏi hai người kia.”
“Được, anh mau đi đi.” Cố Liễu Liễu vẫy tay với anh, rồi bắt chước tư thế cầm cần câu của Nam Tuân.
Cố Liễu Liễu ngồi một lúc, bắt đầu không yên, cô nhìn trái nhìn phải, dường như cả ba chiếc phao đều không nhúc nhích.
“Sông này thực sự có cá chứ?” Cô hỏi.
Cảnh Hành Chỉ lên tiếng: “Có.”
Cố Liễu Liễu nhíu mày: “Vậy tại sao không câu được con nào?”
Cảnh Hành Chỉ: “Vì yếu.”
Cố Liễu Liễu quay đầu nhìn cậu ta, Cảnh Hành Chỉ chỉ về phía xa nơi Giang Việt đang đứng: “Thầy Giang vừa mới nói tôi y như thế.”
“Ồ, vậy anh ấy cũng không câu được con nào à.” Cố Liễu Liễu tức giận nói: “Vậy chứng tỏ anh ấy cũng yếu.”
Cảnh Hành Chỉ bị lời nói táo bạo của cô làm cho sững sờ, im lặng vài giây mới nhẹ nhàng hỏi cô: “Cô với thầy Giang nhìn có vẻ thân thiết nhỉ.”
“Dù sao cũng là đồng đội mà…” Cố Liễu Liễu hơi chột dạ đáp.
“Không phải, chỉ là thấy hai người rất thân thiết. Nếu tôi hợp tác với thầy Giang, chắc chắn tôi không dám nói như thế về anh ấy.”
Cố Liễu Liễu cười nhẹ: “Giang Việt làm sao mà lại thu hút cả nam lẫn nữ vậy?”
Cảnh Hành Chỉ vội vàng nói: “Không không, tôi chỉ nói là nếu…”
“Hai người, có thể đừng cãi nhau được không.” Nam Tuân ngồi yên nãy giờ không nói gì, cuối cùng không chịu nổi mà lên tiếng.
“Hả?”
“Làm cá sợ chạy mất đấy.” Nam Tuân vẫn giữ vẻ dịu dàng như thường, nhưng trong giọng nói có vẻ bất lực.
Cố Liễu Liễu ngạc nhiên: “Thính giác của cá tốt đến vậy à?”
Không trách được lúc nãy cô thấy cả ba người họ ngồi im không ai nói gì, cứ tưởng là do Giang Việt lại mắc chứng bệnh cũ, không thích giao tiếp với người khác.
Cố Liễu Liễu ngồi bên bờ sông gần một tiếng, mặt trời gần lặn, cũng chỉ thấy phao động nhẹ.
Cuối cùng, nhân viên hô hào kêu họ đi nướng thịt, cả ba người đành phải buông cần câu xuống.
Kim Tịch Yểu và Vân Tô Úc đã ngồi bên bếp lò, đợi họ bốn người rất lâu.
“Liễu Liễu, cô đi đâu vậy? Lúc nãy tụi tôi tìm không thấy cô.” Vân Tô Úc đưa đĩa trái cây cho cô.
“Câu cá.”
“Wow! Cô biết câu cá à?”
“Không.” Cố Liễu Liễu nhét một quả cà chua nhỏ vào miệng: “Chỉ ngồi đó nhìn mặt nước thôi.”
Vân Tô Úc chớp chớp mắt: “Vậy chẳng phải là ngẩn ngơ à?”
Kim Tịch Yểu cũng góp lời: “Đúng đấy, thế ba người đàn ông kia có câu được con nào không?”
“Không.” Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Thầy Nam Tuân bảo có lẽ do tôi và Tiểu Cảnh nói chuyện to quá, làm cá sợ chạy hết rồi.”
Vân Tô Úc phất tay: “Đừng có xạo, anh ấy là người sĩ diện, đang đổ thừa đấy.’
Nói xong, cô ấy lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Nam Tuân, thấy anh ấy không để ý, liền lè lưỡi thì thầm: “May mà anh ấy không nghe thấy…”
Nguyên liệu đã được xiên sẵn, chia thành lò nướng đồ mặn và đồ chay, ba người đàn ông chủ động đảm nhận công việc này. Họ thử nướng hai lò, nửa số đồ ăn bị cháy. Để tránh lãng phí và bảo đảm sức khỏe cho khách mời, tổ chương trình đã gọi thợ nướng chuyên nghiệp của khu nghỉ dưỡng đến giúp.
“Chúng ta chơi trò chơi trước đi?” Vân Tô Úc vừa bị đạo diễn gọi đi điều khiển chương trình.
Cô ấy lấy ra bánh xe quay trò chơi “Thật hay thách” và giải thích luật: “Người quay đầu tiên sẽ ra câu hỏi, sau đó sẽ quay tiếp để chọn người trả lời. Người trả lời có thể chọn thật hoặc thách, không được từ chối.”
“Hoặc cũng có thể rút nhiệm vụ và câu hỏi từ hộp.” Nhân viên đưa đến hai hộp, một là câu hỏi thật lòng, một là thử thách.
Cố Liễu Liễu liếc nhìn những tờ giấy trong hộp, toàn là do họ vừa mới viết, vẫn còn in dấu mực.
“Hay tự mình hỏi đi, tôi nghĩ chắc chắn tổ chương trình sẽ chơi xấu.”
Tổ chương trình vốn dĩ thích gây chuyện, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, chắc chắn không bỏ qua họ đâu.
“Vậy bắt đầu đi, đạo diễn quay người đầu tiên đặt câu hỏi.”
Tổng đạo diễn đi qua quay bánh xe, rồi trở về sau máy quay.
“Anh Tuân, là anh đó!” Vân Tô Úc ra hiệu cho Nam Tuân quay bánh xe.
Nam Tuân vươn tay quay mũi tên, mũi tên quay nhanh chóng...
Cuối cùng, nó dừng lại trước mặt Cố Liễu Liễu.
“Liễu Liễu hay thầy Giang đây?”
Cố Liễu Liễu lập tức nói: “Thầy Giang! Thầy Giang!”
Giang Việt dựa lưng vào ghế, ra hiệu cho Nam Tuân đặt câu hỏi.
Nam Tuân suy nghĩ một lát, trước khi nói ra câu hỏi, anh ghé sát tai Vân Tô Úc thì thầm: “Em thấy thế nào?”
Vân Tô Úc tỏ vẻ chán nản nhìn anh ấy: “Không hay chút nào, câu hỏi này thật lãng phí sự chú ý của khán giả. Để em…”
Cô ấy ghé sát lại, nhanh chóng nói nhỏ vào tai Nam Tuân.
Nam Tuân chậm rãi nói lại từng chữ: “Thầy Giang, trong quá trình quay chương trình, anh có bao giờ rung động với người bạn diễn của mình không?”
“Có.” Giang Việt không chút do dự trả lời.
Chưa kịp để mọi người phản ứng, anh tiếp lời: “Không chỉ trong quá trình quay.”
“Aaa!”
“Wow—”
Ngoài Cố Liễu Liễu, hai nữ khách mời còn lại đều ôm miệng kêu lên kinh ngạc, hai người họ nhìn nhau, kích động đến mức muốn ôm lấy nhau.
Nhân viên trong tổ cũng xôn xao, mấy nữ đạo diễn cười tươi, thậm chí có người nhảy cẫng lên.
Vân Tô Úc mặt mày phấn khích--- Tôi nghiện rồi, cảm ơn, tôi sắp chết mê chết mệt vì chuyện này rồi!
Cô ấy vỗ bàn, tuyên bố hùng hồn: “Tối nay tôi nhất định phải quay trúng Cố Liễu Liễu!”
Nam Tuân quay bánh xe, lần này mũi tên dừng lại trước mặt Kim Tịch Yểu.
Trước khi quay, Kim Tịch Yểu chắp tay cầu nguyện: “Liễu Liễu, Liễu Liễu, Liễu Liễu…”
Sau đó, cô nhắm mắt lại và mạnh mẽ quay bánh xe...
Cố Liễu Liễu nín thở, biết chắc chắn hai người họ đã chuẩn bị một câu hỏi lớn, trong lòng không ngừng cầu nguyện để không quay trúng mình.
Nhưng hôm nay vận may của cô quá tệ, mũi tên dừng lại ngay trước mặt cô, không thể tránh được.
Cố Liễu Liễu ôm đầu, đau khổ nói: “Thôi được rồi, tôi chọn thử thách.” Cô không dám thừa nhận trước mọi người rằng mình có cảm tình với Giang Việt.
“Thử thách không rung động!”
Kim Tịch Yểu cực kỳ phấn khích, cô ấy vội vàng nhờ Cảnh Hành Chỉ tháo đồng hồ ra: “Ba khách mời nam lần lượt quyến rũ cô, xem tim cô đập nhanh nhất lúc nào!”
---
Lời tác giả:
Con trai: Ai? Còn ai muốn quyến rũ vợ tôi nữa?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.