[Ngày dự sinh của Liễu Liễu chắc là sắp đến rồi đúng không? Bà ngoại này thật sự rất lo lắng, mong rằng ngay khi có tin tức, con rể sẽ ra báo bình an.]
Cố Liễu Liễu từng tiết lộ ngày dự sinh con trong một buổi phỏng vấn tại lễ hội phim, từ đó các “bà ngoại online” hằng ngày đều mong chờ tin tức. Thậm chí còn có người đếm ngược từng ngày và cập nhật trạng thái trên Weibo mỗi ngày.
Cô đã nhập viện vài ngày trước ngày dự sinh, dù không hề cảm thấy khó chịu ở bụng, nhưng Giang Việt cảm thấy an toàn hơn khi ở bệnh viện.
Khi nhìn thấy chiếc vali khổng lồ và túi đồ chuẩn bị sinh mà Giang Việt mang ra, cả người Cố Liễu Liễu ngạc nhiên đến mức miệng cô há thành hình chữ “O”. Cô nghĩ rằng có lẽ Giang Việt muốn khoe khoang việc mình chuẩn bị chu đáo, nên mới thúc ép cô nhanh chóng nhập viện.
Từ khi Cố Liễu Liễu mang thai, Giang Việt đã lo liệu mọi việc mua sắm đồ dùng cho mẹ và bé. Bộ đồ chuẩn bị sinh và đồ dùng cho trẻ sơ sinh đã được anh cân nhắc và lựa chọn kỹ lưỡng, mãi đến vài ngày trước mới chốt mua.
“Thật sự cần mang nhiều đồ vậy à?” Cố Liễu Liễu cảm thấy hơi phóng đại.
Hai người họ và một người giúp việc sẽ ở lại đó, nhưng chỉ một phòng thì đã hơi chật rồi, giờ thêm ba chiếc vali lớn này nữa...
“Cần.” Giang Việt lặng lẽ đưa vali lên xe.
Thấy vậy, Cố Liễu Liễu cũng không nói gì thêm. Mấy ngày qua, cô thấy rõ sự lo lắng của Giang Việt tăng lên theo từng ngày. Anh thở dài mỗi ngày và đêm nào cũng không ngủ ngon. Có vẻ chỉ có việc sắp xếp đồ đạc và mua sắm mới giúp anh xoa dịu tâm trạng đôi chút. Mang theo hết mọi thứ cũng coi như làm yên lòng anh.
Chiều hôm đó, Cố Liễu Liễu chậm rãi đi đến trước cửa phòng bệnh, cô nhìn sang hai phòng bên cạnh và bâng quơ hỏi hộ lý một câu: “Cả hai phòng này có người ở chưa?”
“Có rồi ạ.”
Giang Việt đã đặt phòng ngay khi đứa trẻ mới được hai tháng, nghe nói giường ở bệnh viện tư này rất khó kiếm, dịch vụ và môi trường đều là tốt nhất trong thành phố A. Vì vậy, dù giá cả đắt đến phi lý, thì vẫn khó mà có được một chỗ trống.
Đêm đó, khi Cố Liễu Liễu đang ngủ, bỗng nghe thấy một tiếng thét xé lòng khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Giang Việt cũng bị làm cho kinh hãi. Anh ngồi dậy bật đèn ngủ, nắm tay Cố Liễu Liễu: “Để anh đi xem.”
Anh nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, rồi nhanh chóng quay lại.
“Sản phụ phòng bên đang đau đẻ.” Giang Việt ngồi xuống bên giường, vỗ nhẹ vào lưng Cố Liễu Liễu: “Chồng cô ấy nói sản phụ không chịu được đau nên tiếng hơi lớn.”
Cố Liễu Liễu tựa đầu lên chân anh, thì thầm: “Sợ đau như vậy, mà vẫn muốn sinh con…”
Giang Việt xoa bụng cô: “Thật ra nếu biết trước rằng em sẽ khổ sở thế này khi mang thai và sinh nở…”
“Đừng nói nữa.” Cố Liễu Liễu vỗ vào cánh tay anh: “Anh đã từng nói rằng anh muốn con mình được cha mẹ mong đợi mà đến với thế giới này.”
“Đúng vậy, nhưng nó cũng phải biết rằng mẹ của nó đã rất vất vả.”
Giang Việt cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt của Cố Liễu Liễu vẫn như xưa, mười tháng mang thai không khiến cô thay đổi quá nhiều. Cô chỉ hơi tăng cân một chút, khuôn mặt tròn hơn, nhưng vẫn rất xinh đẹp, giống như dáng vẻ thời đại học khi cô vẫn còn má phúng phính.
“Thời gian đầu khi em mang thai, anh cứ nghĩ rằng một người từng ôm anh cả buổi chiều chỉ vì bị xước tay thì làm sao chịu được cơn đau đẻ.”
Cố Liễu Liễu không nhịn được cười. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nói chuyện một cách nghiêm túc: “Ngày xưa là vì muốn kiếm cớ làm nũng với anh thôi.”
Lần đó là khi ngón tay Cố Liễu Liễu bị xước một vết nhỏ do tờ giấy A4 mới, rồi cô làm nũng với Giang Việt vài câu. Khi thấy anh có vẻ thích điều đó, cô lập tức bám lấy anh và nhõng nhẽo cả buổi chiều.
“Khách sạn của cha mẹ anh và cha mẹ em sắp xếp xong hết rồi chứ?” Hiện giờ bố mẹ của Cố Liễu Liễu có chuyện gì cũng thích bàn bạc trực tiếp với Giang Việt, ngay cả chuyện họ xin nghỉ phép năm để đến đây chăm sóc con gái sinh con, Cố Liễu Liễu cũng nghe từ miệng Giang Việt.
“Xong hết rồi. Họ sẽ đến vào sáng ngày kia, còn anh trai và chị dâu của em sẽ tới vào ngày mai.”
Từ nhỏ Cố Thời đã cưng chiều cô em gái này. Dù giờ đã lập gia đình, anh ấy vẫn luôn coi cô như một đứa trẻ và nhất quyết xin nghỉ phép để đến chăm sóc cô.
Còn chị dâu Kỳ Lật của cô thì khỏi phải nói. Chị ấy là fan mẹ bỉm sữa trung thành của Cố Liễu Liễu. Trước khi kết hôn với Cố Thời, chị ấy cứ gọi cô là “con gái”, sau này thấy cách gọi đó không hợp nữa, thì đổi thành “ngỗng”. Vài ngày trước, khi trò chuyện qua WeChat với Cố Liễu Liễu, chị ấy thậm chí còn gọi em bé trong bụng cô là “ngỗng con”.
Sau khi sản phụ phòng bên được đưa vào phòng chờ sinh, bên ngoài không còn tiếng động nữa. Cố Liễu Liễu cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Cô mơ màng ngủ đến gần trưa hôm sau. Khi mở mắt ra, cô thấy ba người trên ghế sô pha đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô sợ hãi đến nỗi trùm chăn kín đầu.
“Tỉnh rồi.” Giang Việt đứng dậy bước tới: “Họ xuống máy bay rồi qua thẳng đây, sợ đánh thức em nên ngồi cả nửa ngày mà không dám nói gì.”
Cố Liễu Liễu vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi lại trong phòng.
“Hai người đừng cứ ngồi mãi ở đây, anh đưa chị dâu em ra ngoài đi dạo đi.” Cố Liễu Liễu cảm thấy bị người ta nhìn chằm chằm cả ngày cũng khó chịu.
Cố Thời nhìn cái bụng tròn xoe của cô, cảm thấy Cố Liễu Liễu bây giờ giống như cây tăm cắm quả dưa hấu. Đôi chân nhỏ xíu của cô trông rất dễ gãy.
“Bọn anh đến đây để giúp em sinh con, chứ không phải đi du lịch.”
“Vậy nếu em chưa sinh hôm nay, hai người sẽ cứ ngồi đây nhìn em mãi hả?” Cố Liễu Liễu đi lại trong phòng. Bác sĩ bảo cô cần vận động nhẹ nhàng, nên bất cứ khi nào thức dậy và không mệt, cô đều xuống giường đi lại nhiều hơn.
Cố Thời vừa định nói rằng anh ấy và Kỳ Lật sẽ ở đây không đi đâu thì điện thoại của Kỳ Lật đổ chuông. Nhạc chuông là bài hát “Trăng Trong Nước” do Giang Việt hát, còn là phiên bản cầu hôn live từ buổi hòa nhạc của Đại học A.
“Để em ra ngoài nghe điện thoại.” Kỳ Lật cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cố Liễu Liễu dùng đầu ngón chân đá nhẹ chân của Cố Thời: “Anh, chuông điện thoại của chị dâu là giọng của chồng em, anh thấy thế nào?”
Cố Thời liếc cô một cái: “Hay, thậm chí anh còn muốn chị ấy đừng vội nghe máy để anh nghe thêm chút nữa.”
Cố Liễu Liễu ôm ngực, giả vờ buồn nôn.
Cô định đi uống nước, nhưng vừa đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại và nắm lấy tủ.
Giang Việt và Cố Thời đều ngẩn ra, cả hai đứng bật dậy, lo lắng nhìn cô.
“Sao vậy?”
“Hình như... bụng em hơi đau rồi.” Cố Liễu Liễu đứng yên, cảm nhận chút khó chịu ở bụng.
Giang Việt vội đỡ cô ngồi xuống giường: “Chắc chắn là đau chưa?”
Cố Liễu Liễu nhíu mày: “Hình như không đau nữa, chỉ có vừa rồi hơi đau một chút.”
Cô dựa vào đầu giường, nhấp một ngụm nước ấm từ tay Giang Việt, có vẻ như cơn đau đã giảm bớt.
Cố Thời thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại trên ghế sô pha: “Dọa chết anh mất, anh cứ tưởng cháu trai anh nghe thấy tiếng bố nó hát, không thể chờ nổi mà ra ngoài rồi.”
Ngay khi Cố Thời vừa dứt lời, Cố Liễu Liễu bỗng nắm chặt tay Giang Việt, nhăn mặt lại: “Con trai anh thật sự sắp ra ngoài để nghe cha nó hát rồi…”
Cố Thời ném điện thoại xuống, vội vã chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Cố Liễu Liễu cảm thấy bụng mình đau từng cơn, Giang Việt vừa lo lắng nhìn cô, vừa gọi điện cho bốn người lớn trong gia đình.
Chiều hôm đó, bác sĩ đến thông báo Cố Liễu Liễu có thể vào phòng chờ sinh. Cô ở trong phòng chờ sinh đến tối mới được chuyển vào phòng đẻ.
Cô kiên quyết không cho Giang Việt vào phòng đẻ cùng mình, nhưng Giang Việt vẫn nhất quyết đi theo. Cố Liễu Liễu nghiêm mặt vừa đe dọa vừa làm nũng, mới thuyết phục được anh ra ngoài chờ.
“Đàn ông có thể làm chậm tốc độ rút dao của em.” Trước khi vào phòng đẻ, Cố Liễu Liễu nói câu này.
Cô nghĩ nếu cơn đau xảy ra mà không có Giang Việt ở đó, có thể cô sẽ mắng chửi anh mà không cần kiêng dè, có thể sẽ sinh nhanh hơn.
Tại khu vực chờ bên ngoài phòng đẻ, Cố Thời và Kỳ Lật ngồi một bên trái, một bên phải của Giang Việt. Họ cảm thấy Giang Việt còn lo lắng hơn cả Cố Liễu Liễu, và sợ anh làm điều gì đó, nên chỉ có thể nhìn anh như vậy.
Thỉnh thoảng có tiếng kêu phát ra từ trong phòng đẻ, Kỳ Lật cảm thấy tim mình đập thình thịch, hỏi Giang Việt: “Có phải Liễu Liễu không?”
“Không phải.” Giang Việt nắm chặt tay, đầu cúi xuống, những tĩnh mạch ở cổ nổi rõ.
Anh vừa sợ nghe thấy tiếng Cố Liễu Liễu kêu đau, vừa sợ cô không kêu tiếng nào.
Tay Giang Việt không ngừng run rẩy, anh cứ phải ngẩng đầu nhìn thời gian trên màn hình mỗi vài phút, từng giây phút ngoài phòng đẻ đều kéo dài như những năm tháng không có cô bên cạnh.
Khi Cố Liễu Liễu vào phòng được khoảng nửa giờ, một sản phụ khác ở cùng tầng được đẩy qua.
Cô ấy dường như đang trong cơn đau chuyển dạ, khi đi qua trước mặt Giang Việt, biểu cảm trên mặt cô ấy thay đổi từ bình tĩnh sang kích động, như khi gặp được ngôi sao.
Sau khi cô ấy vào phòng, người chồng ngồi xuống ghế bên cạnh Giang Việt.
“Vợ anh vào được bao lâu rồi?” Người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ beret đen.
“Cũng khoảng nửa giờ rồi.”
“Ồ, cũng không lâu lắm... Hả, vợ tôi gửi tin nhắn cho tôi rồi.”
Người đàn ông đội mũ beret đen mở tin nhắn thoại, vô tình phát ra âm thanh: “Chồng ơi, em có hoa mắt không? Người vừa rồi ở ngoài có phải là Giang Việt không?”
“Giang Việt?” Anh ta gãi đầu, cảm thấy cái tên quen quen, quay sang hỏi: “Anh có biết Giang Việt không?”
“Là tôi đây.”
Người đội mũ beret đen mất vài giây mới phản ứng lại: “À, nhớ ra rồi.”
Giang Việt nhìn họ trò chuyện, chợt nhớ ra Cố Liễu Liễu cũng cầm theo điện thoại vào phòng, nhưng từ khi cô vào đến giờ, không có tin nhắn nào được gửi ra hết.
“Vợ anh có nhìn thấy vợ tôi không?” Giang Việt hỏi.
“Tôi hỏi xem…” Người đội mũ beret đen lập tức hỏi.
Chẳng mấy chốc đã có tin nhắn phản hồi lại.
“Vợ tôi nói y tá bảo sản phụ phòng bên rất giỏi, cắn răng không kêu một tiếng nào, mới vào được một giờ mà đã sắp sinh rồi, có phải là vợ anh không?”
“Có lẽ là vậy.” Giang Việt siết chặt tay, vẫn còn lo lắng.
“Ồ, cô ấy nói chắc chắn đó là vợ anh, vì cô ấy nghe thấy vợ anh mắng anh rồi.” Người đội mũ beret đen nói xong rồi gửi thêm vài tin nhắn thoại, nhưng bên kia không có hồi âm.
“Chắc là bắt đầu đau rồi.” Anh không nhận được tin nhắn, không thể ngồi yên, đi đi lại lại trong khu vực chờ.
Thêm một giờ nữa trôi qua, cửa phòng đẻ mở ra.
“Giang Việt, 3,1kg, công chúa.”
Khi y tá ra thông báo, Giang Việt đang cúi đầu, nghe thấy vậy lập tức đứng dậy: “Vợ tôi không sao chứ?”
“Không sao, tinh thần vẫn ổn, một lát nữa sẽ ra ngoài.”
Trước khi vào phòng, y tá nhìn Giang Việt thêm vài lần. Ban đầu Cố Thời nghĩ bởi vì Giang Việt là ngôi sao, nhưng sau khi người em rể này quay lại, ngay cả anh ấy cũng bị sốc.
Mắt Giang Việt đỏ hoe, bây giờ khóe mắt vẫn còn ướt, da anh trắng nên đôi mắt đỏ càng nổi bật hơn.
Cố Thời đến vỗ vai anh, không nói gì.
Nửa giờ sau, Cố Liễu Liễu trở lại phòng bệnh.
Ngay khi cô nhìn thấy Giang Việt, đôi mắt đỏ của anh đã khiến cô sợ hãi. Cô mỉm cười: “Rốt cuộc là anh sinh hay em sinh đây?”
Giang Việt không nói gì, chỉ nắm tay cô, đặt lên môi mà xoa xoa.
“Con gái có xinh không?”
“Cố Thời và chị dâu đã đi xem rồi.”
“Anh mau đi xem đi.” Cố Liễu Liễu thúc giục anh.
Giang Việt lắc đầu, không chịu đi: “Không đi, anh sẽ ở đây với em.”
“Đi đi, người lớn nói rằng đứa trẻ nhìn thấy ai đầu tiên thì sẽ giống người đó.” Dù là câu nói đùa, nhưng Cố Liễu Liễu vẫn thấy có ý nghĩa may mắn.
Cô nghĩ, nếu con gái giống Giang Việt, thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
“Con bé chưa mở mắt ngay đâu.”
Cố Liễu Liễu không thể cãi lại anh, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Hơi mệt.”
“Có muốn ngủ một chút không?”
“Không cần.”
Cô muốn chờ Cố Thời trở lại, nghe họ kể con gái của họ trông như thế nào, có xinh đẹp không.
Mười lăm phút sau, Cố Thời và Kỳ Lật trở lại phòng bệnh.
“Thấy cháu gái chưa?” Cố Liễu Liễu hỏi với tinh thần phấn chấn.
“Thấy rồi.” Cố Thời gãi đầu, sắc mặt có chút kỳ lạ, kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường của Cố Liễu Liễu: “Con bé khá mạnh mẽ, khi bọn anh đến thì đã mở mắt rồi.”
Trước đây Cố Thời nghe nói trẻ mới sinh thường mất một hoặc hai ngày mới mở mắt.
Cố Liễu Liễu vỗ nhẹ lưng tay Giang Việt, giả vờ trách móc: “Thấy chưa, em đã bảo anh đi xem con mà.”
“Nhưng con bé có vẻ không thích bác trai đâu.” Kỳ Lật cười nói: “Cô bé chỉ nhìn Cố Thời một cái, rồi ngay lập tức nhắm mắt lại.”
“Xì, con gái giống em.” Cố Liễu Liễu nghe xong cảm thấy hài lòng.
Cố Thời nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Dựa vào sự hiểu biết của anh ấy về Cố Liễu Liễu, chắc chắn cô đang nói gì đó không hay.
“Nhỏ tuổi mà gu thẩm mỹ cực tốt.” Cố Liễu Liễu chậm rãi nói.
Cô nhìn Cố Thời, rồi nửa đùa nửa thật: “Chắc là khi Tinh Tinh nhà ta thấy bác trai thì đã nghĩ, ối! Bác trông không đẹp lắm, thôi ngủ thêm chút vậy.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.