Thẩm Diệu Bình nhìn y, chậm nửa nhịp trừng mắt nhìn, cũng không nói gì, dường như chưa kịp phản ứng, vào lúc này, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, bên ngoài truyền đến giọng ôn nhu của Phục Linh: “Nhị gia, cô gia, đã đến nơi.”
Tạ Ngọc Chi nghe vậy nhìn Thẩm Diệu Bình liếc mắt một cái, đứng dậy vén rèm xe lên, xuống xe, trực tiếp vào trong phủ. Nha hoàn Khúc Phong viện rất sớm đã đứng ở cửa, thấy thế vội đi theo, vừa đi vừa nói: “Nhị gia, trong cung truyền tin, hoàng thượng cùng nhiều đại thần nghị sự, công gia sợ là không về được, còn có… Còn có Nguyễn thái y…”
Lời còn chưa dứt, Tạ Ngọc Chi châm chọc lên tiếng: “Trị thì không trị hết, ngày ngày giở chút hư chiêu cho ai xem, hắn cũng làm theo lệnh của Hoàng thượng thôi, hắn có thời gian để phí phạm ta thì không có, bảo người đuổi hắn ta ra ngoài!”
Dù gì cũng là con trưởng duy nhất, nhiều năm như vậy Xương Quốc Công chưa bao giờ từ bỏ chữa chân cho Tạ Ngọc Chi. Hoàng thượng cũng hạ chỉ, lệnh cho thái y toàn lực chữa trị, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có hiệu quả, bọn họ sợ gánh vác công việc, lại không dám dùng thuốc mạnh, chỉ có thể kê mấy phương thuốc bình bình, chườm nóng định kỳ, cho thuốc hoạt mạch định kì, quen dùng hư chiêu.
Thẩm Diệu Bình chưa cùng vào, lúc rời cung Chiêu quý phi có ban vài thứ tốt, Kim Ngân cho người kiểm kê nhập kho, gã liền ở bên cạnh tham gia trò vui. Ngòai tranh chữ của danh gia, phỉ thúy ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454182/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.