Quốc công phu nhân sớm đã qua đời, quý phủ chỉ có một thiếp thất mấy năm trước Tạ Diên Bình nạp về, nhưng đáng tiếc cũng là người có địa vị thấp trong nhà, thường ngày theo đúng khuôn phép rất ít bước ra cửa viện. Tạ tam gia lại không chịu nổi việc này, bây giờ Tạ Ngọc Chi bị phạt quỳ, cũng không có ai tới khuyên.
Đêm đã khuya, bóng cây lắc lư, trên trời có trăng sáng, cành lá dường như được dát lên một lớp ánh bạc nhạt nhẽo. Đá cuội trên đất như được phủ lớp màu sắc óng ánh, ngược lại lại vô cùng đẹp, nhưng quỳ thì không thư thái như thế.
Một tiểu nha hoàn bên cạnh cầm trong tay gối mềm, khóc xin Tạ Ngọc Chi lót đầu gối không được, y lại nhắm mắt, giả mắt điếc tai ngơ. Tạ Diên Bình giận, ở trong phòng đập vỡ một chén trà, tức giận nói: “Tùy nó, từ nhỏ đã cố chấp, không được ai thích, sớm muộn cũng chịu thiệt thòi!”
Trong tối có người chế giễu, nhưng mà nhìn thấy một người đi tới, cũng đều nhanh chóng thu lại.
“Ban đêm để khí lạnh nhập thể là không tốt, Nhị gia nên nghĩ cho mình thì hơn.”
Bên tai Tạ Ngọc Chi đột nhiên vang lên giọng nói ôn hòa mang theo ý cười, nghe hết sức quen thuộc, y chợt mở mắt ra, đã thấy Thẩm Diệu Bình chẳng biết lúc nào đứng ở bên cạnh mình, Thấy thế phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, ánh mắt u ám nhìn gã: “Ngươi tới làm gì, xem trò cười sao?”
“Thiên hạ có biết bao nhiêu trò cười, ta cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454186/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.