Chữ cuối cùng y nói ra, bốn phía yên tĩnh.
Thẩm Diệu Bình nghe vậy không khỏi sững sờ, giết người sao? Gã sẽ không giết người đâu. Gã theo bản năng nhìn về phía Xuân Kiều, đã thấy ả đã sợ đến ba hồn mất sáu phách, ánh mắt si ngốc, giống như người chết.
Thanh chủy thủ vàng đen này lẳng lặng nằm trên đất, ánh trăng chiếu xuống lóe lên ánh sáng uy nghiêm đáng sợ, mang theo cảm giác khát máu.
Thấy Thẩm Diệu Bình bất động, Tạ Ngọc Chi hỏi ngược lại: “Sao, không nỡ à?”
Thẩm Diệu Bình nghĩ thầm không có, gã chẳng qua là cảm thấy vấn đề này như là chuyện mẫu thân và nương tử cùng rơi xuống sông thì cứu ai trước tiên khiến người xoắn xuýt. Gã do dự đưa tay ra, sắp chạm được thanh chủy thủ thì lại thu về, mắt đầy tính áp bức nói: “Hôm nay là ngày vui, đổ máu sẽ không may, Nhị gia, chi bằng ngày khác hãy xử trí ả.”
s
REPORT THIS AD
Không để ý việc gã từ chối, người Tạ Ngọc Chi hơi nghiêng, tỉ mỉ ngắm gương mặt tuấn tú phong nhã: “Ta thuở thiếu niên chinh chiến sa trường, giết người vô số, chưa bao giờ chọn ngày.”
Tạ Ngọc Chi thời thiếu niên đã thành danh, tài hoa phong lưu, võ nghệ siêu quần, mười sáu tuổi lần đầu lĩnh binh xuất chinh liền đại thắng man di mà trở về, sau lần đó chưa từng bại trận, năm đó ở kinh thành vô số khuê các thiếu nữ ái mộ, một thế hệ vô năng lại có một người tài cao như thế.
Người khác đều cho là tiền đồ y vô lượng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454187/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.