Lục Khởi trong lúc hoảng hốt nghe thấy cậu bên tai thấp giọng nói gì đó,
"Nếu anh cứ vậy thì thật tốt."
Giọng nói kia quá mơ hồ, phảng phất như cậu đang lầm bầm lầu bầu, Lục Khởi không nghe rõ, đang muốn mở miệng hỏi, nhưng mà còn chưa kịp lên tiếng, liền bỗng nhiên bị Hoắc Minh Sâm từ trên ghế sa lông kéo dậy.
"Đi thôi, nơi này phức tạp, về nhà đi."
Lục Khởi kỳ thực cũng không thích đến quán bar thế này, hắn cùng Hoắc Minh Sâm đi cửa chính, gió lạnh thổi đến khiến đại não trì trệ rúng động, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng nhạc nhảy náo động ở quán bar, đối lập với vắng lặng bên ngoài.
Hoắc Minh Sâm ồ một tiếng, muốn tiếp lời.
"Lạnh thật, mùa đông sắp đến rồi."
Đề tài này thật khô khan, Lục Khởi thuận miệng đáp một câu,
"Mùa xuân cũng gần tới rồi."
Sau đó như ngựa quen đường cũ cho bàn tay vào túi quần cậu ——
"Ấy! Đừng —— "
Hoắc Minh Sâm giật mình, phản xạ có điều kiện đè tay hắn lại, nóng lòng thì đợi về nhà, ngay ở lối đi như vậy lỡ xảy ra chuyện thì sao.
Lục Khởi mặt không hề có cảm xúc nhìn hắn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, sau đó nhìn kỹ Hoắc Minh Sâm, từ trong túi cậu chầm chậm móc ra chìa khóa xe ở hai người trước mắt quơ qua quơ lại.
Lục Khởi híp mắt, nghi hoặc hỏi:
"Em vừa nãy muốn nói gì thế?
"..."
Hoắc Minh Sâm bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngu xuẩn, cậu ho nhẹ hai tiếng quay người, không nói một lời bước nhanh tới xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454237/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.