Phòng văn nghệ thường đăng bài trên trang cá nhân. Huấn luyện quân sự cho tân sinh viên mới kết thúc không bao lâu, cấp trên đã yêu cầu chủ đề rồi. Lục Khởi cùng thành viên trong tổ thức suốt mấy đêm mới làm xong bài. Trưởng phòng hiếm khi có lòng tốt, liền cho tận ba ngày nghỉ.
Lục Khởi không có thời gian chen chúc trong căng tin, bình thường đều ăn mì gói trong kí túc xá, hiếm khi có ngày nhàn hạ liền mua phần cơm ở lầu một từ từ ăn.
Hoắc Minh Sâm cũng ở nhà ăn, mà là lầu hai, cậu ngồi dựa vào lan can, nhìn xuống liền thấy Lục Khởi. Không biết có nên nói là duyên phận không, cả hai bình thường cũng không tới nhà ăn, nay lại vô tình nhìn thấy nhau.
Hoắc Minh Sâm chung quanh có một đống bạn, không tiện xuống lắm, cậu mở điện thoại ra đang chuẩn bị nhắn tin cho Lục Khởi, Phương Kỳ như một thằng ngốc nhào tới, đầu trộm đuôi cướp mà nói,
"Đoán xem tao thấy ai nè."
Hoắc Minh Sâm nói,
"Tao có không mù, ăn cơm của mày đi."
Phương Kỳ thiếu chút nữa cắn gãy đũa, đau lòng nói:
"Mày là đồ thấy sắc quên bạn, thấy lợi quên nghĩa, mày quên là ai giúp mày ngủ khi mày không ở trong phòng sao?"
Bên cạnh có người cùng phòng nghe thấy, thuận miệng ghẹo một câu,
"Chà Minh Sâm, buổi tối gần đây mày đều không trở về phòng ngủ nha. Không được nói chuyện bạn gái nữa, lúc rảnh giới thiệu cho tụi tao quen một chút, để tránh đụng phải chị dâu á mà."
Trường học lớn thế, đẹp đẽ thế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/1454253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.